Lâm Kiều Hân ôm chặt tay anh, ánh mắt chứa đầy lo lắng. Thế nhưng cô ôm như vậy khiến anh cảm thấy trên tay vô cùng mềm mại. Chợt anh có cảm giác thật thoả mãn… Nghĩ vớ vẩn gì thế hả? Anh cố gắng khống chế ý thức của mình, nói lảng sang chuyện khác: “Căn nhà tranh này cũng không mềm, có lẽ bên trong sẽ…” “Không lớn!” Dứt lời, anh lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ! Lâm Kiều Hân ngơ ngác nhìn sang, không hiểu anh đang nói gì. Long Tam và Long Thất nhanh chóng tiến tới áp sát căn nhà. Thế nhưng bên trong lại chẳng hề có chút động tĩnh gì. Không có ai sao? Trương Minh Vũ nhíu mày, trái tim trở nên căng thẳng. Ngay sau đó, Long Tam và Long Thất đồng loạt nhảy qua cửa sổ đột nhập vào trong nhà cứ như đã hẹn trước với nhau. Chuyện này… Anh lập tức trợn tròn mắt! Trực tiếp vậy sao? Bịch bịch! Tiếp đó, một tràng tiếng động trầm đục từ trong căn nhà tranh truyền ra! Thật sự có người bên trong! Tinh thần của anh tức khắc căng như dây đàn! Phốc! Bỗng nhiên có một bóng người bị đánh bay ra ngoài! Trong lúc lơ lửng trên không trung còn phun ra một ngụm máu tươi! Chuyện này…. Anh giật mình kinh hãi! Thế này cũng nhanh quá rồi đấy! Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân kinh ngạc hét lên: “Mẹ tôi!” Vừa nói cô vừa giơ tay chỉ! Anh căng mắt ra nhìn, bấy giờ mới phát hiện người phụ nữ kia đang lôi Lý Phượng Cầm xông ra ngoài nhanh như bay! Ơ… Long Tam đang định đuổi theo lại bị gã đàn ông phun máu nằm dưới đất ngăn cản! Hai người lao vào chiến đấu ác liệt! Anh cắn răng dặn dò Lâm Kiều Hân: “Cô tự bảo vệ mình cẩn thận, để tôi đi cứu người!” Nói rồi anh tức tốc lao vọt đi đuổi theo người phụ nữ kia. “Trương Minh Vũ, anh phải cẩn thận đấy!”, cô lo lắng hô lên một tiếng! Sau một hồi do dự, cuối cùng cô vẫn quyết định cất bước đuổi theo. Anh cũng chẳng có tâm trạng để ý tới cô, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng người phụ nữ kia! Lý Phượng Cầm đã ngất xỉu. Không được! Đợi lát nữa không còn ánh sáng sẽ càng khó đuổi kịp! Anh nghiến răng ken két, dồn hết sức lực xuống chân, dùng tốc độ nhanh nhất lao lên!