Anh không ngờ Hàn Thất Thất lại có bản lĩnh thiết kế như vậy… Cách trang trí này… tuyệt lắm! Trong lòng Trương Minh Vũ tự tin hẳn lên! Anh liếc mắt nhìn xung quanh, nhân viên phục vụ đều đã sẵn sàng. Bởi vì hôm qua trang trí nên hôm nay vẫn chưa khai trương. Trương Minh Vũ trực tiếp ra lệnh. Mở cửa! Tiếp khách! Trương Minh Vũ cũng trở lại phòng họp và bắt đầu giải quyết một số việc vặt vãnh trong khách sạn. Chẳng bao lâu sau, khách khứa bắt đầu đến. Sau khi từng người tiến vào, ai cũng kinh ngạc thốt lên, sau đó vội vã lấy điện thoại ra chụp hình. Trước buổi trưa, nhà hàng đã hết chỗ ngồi! Trương Minh Vũ cũng bị sốc không kém khi biết tin, ngay lập tức có suy nghĩ khác! Mở chi nhánh! Dù sao thành phố Hoa Châu rất lớn, bên này chỉ là một góc nhỏ. Chờ sau khi anh mở chi nhánh khắp thành phố thì coi như đã dần ổn định rồi. Đến lúc đó, thu nhập đã tương đương với một số gia tộc hạng ba! Trương Minh Vũ nghĩ đến đây bỗng thấy hưng phấn. Nhưng tiền đề của tất cả những việc này là tiền! Anh không muốn dựa vào người khác, mà chỉ muốn dựa vào thực lực của bản thân để giành lấy. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm cách thu hút đầu tư. Nhưng... tìm ai đây? Suy nghĩ hồi lâu, Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra ai. Anh không muốn đi tìm Trần Đại Phú. Lúc Trương Minh Vũ xử lý xong tất cả tài liệu, đã là buổi trưa. Trương Minh Vũ đang muốn ăn cơm thì điện thoại bỗng vang lên. Anh móc điện thoại ra xem, đó là một dãy số lạ. Trương Minh Vũ ấn nút kết nối, bên trong nhanh chóng vang lên một giọng nói kiêu ngạo: "Trương Minh Vũ, anh đang ở đâu? Tôi đi tìm anh!" Hàn Thất Thất? Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Tôi đang ở khách sạn, có chuyện gì thế?" Nhưng anh vừa mới nói xong, Hàn Thất Thất đã cúp máy cái rụp. Trương Minh Vũ lắc đầu bất đắc dĩ. Mười phút sau cửa phòng làm việc bị đẩy ra. Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, Hàn Thần Thần sải bước đi tới.