"Muốn Trương Minh Vũ cứu các ông à? Đơn giản thôi". Vừa nghe thấy câu này, Lâm Quốc Long và những người khác lập tức hào hứng. Ban nãy họ sĩ diện hão nên không chịu đi theo. Còn giờ thì... Lâm Kiều Hân cười khẩy, đưa ra yêu cầu: "Quỳ xuống, cầu xin Trương Minh Vũ đi!" Gì cơ? Câu nói này của cô làm bọn người Lâm Quốc Long tái mặt. Trương Minh Vũ cũng lộ vẻ hoang mang. Bảo Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong quỳ ư? Anh có nghe nhầm không... Nhưng điều này cũng làm Trương Minh Vũ hiểu rằng Lâm Kiều Hân tức giận lắm rồi. Cô đang giúp anh trút giận ư? Bà hai tức run người: "Cô... cô nói cái gì? Cô bảo chúng tôi quỳ xuống?" Lâm Kiều Hân nói với giọng đanh thép: "Lên xe, đi thôi!" Dứt lời, cô mau chóng đỡ Trương Minh Vũ ngồi lên hàng ghế đằng sau. Đám người Lâm Quốc Long đờ người ra. Mấy đứa này... đi rồi? Nhưng người của Thần Ẩn vẫn còn đứng ở cổng biệt thự kia kìa! Bọn họ hốt hoảng quay đầu lại nhìn. Đám người kia không đuổi theo nhưng... họ trở về bằng cách nào? Những người khác lũ lượt lên xe. Giờ thì đám người Lâm Quốc Long chết điếng luôn rồi. Rầm! Một làn gió mạnh thổi qua. Cây đại thụ lắc lư dữ dội làm phát ra tiếng kêu đầy rùng mình. Lâm Quốc Long và những người khác sợ hãi đến mức run bần bật. Làm sao bây giờ? Do dự thêm nữa... là Lâm Kiều Hân đi mất rồi! Cuối cùng, bà hai quỳ xuống, nói: "Kiều Hân! Bác quỳ đây... bác quỳ rồi đây! Làm ơn cứu bác!" Trời đất! Những người trong nhà họ Lâm đang đứng xung quanh đều hít sâu một hơi. Thế này là... Vẻ bất ngờ hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ. Người la hét inh ỏi nhiều nhất. Lại là người quỳ nhanh nhất? Lâm Kiều Hân hờ hững bảo: "Được, bác có thể lên xe rồi". "Bác lên ngay... bác lên ngay!" Bà hai kích động đứng dậy rồi chạy nhào về phía chiếc xe. Lâm Quốc Long và những người khác lại một phen sững sờ. Lâm Kiều Hân không thèm cho họ lấy một cái liếc mắt nào. Phịch! Lại một tiếng động lớn vang lên.