Nhưng rồi anh ta cũng chẳng biết nói gì, chỉ im lặng phất tay. Vệ sĩ áp tải người của Thần Ẩn rời đi. Hạ Hâm Điềm liếc nhìn Trương Minh Vũ thật chăm chú rồi xoay người, hối hả ra ngoài. Trương Minh Vũ biết. Nhất định là Hạ Hâm Điềm sẽ đi... Hây dà. Trương Minh Vũ chỉ biết thở dài trong buồn bã. Vương Hạo lưỡng lự một lúc nhưng rồi cũng đuổi theo Hạ Hâm Điềm. Tất cả mọi người đều đã đi. Bầu không khí yên tĩnh trở lại. Lâm Kiều Hân vội vàng chạy tới với đôi mắt ngấn lệ. Cô hỏi: "Trương Minh Vũ, anh sao rồi?" Sau đó cô ngồi xổm bên cạnh Trương Minh Vũ. Trong đôi mắt bồ câu đầy sốt ruột. Trương Minh Vũ cười một cách khó khăn: "Không sao hết, chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại". Lâm Kiều Hân cắn môi sắp chảy máu, thúc giục: "Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện!" Dứt lời, cô đỡ Trương Minh Vũ lên. Một giọt nước mắt bỗng rơi xuống má cô. Ui da! Trương Minh Vũ bỗng hít một hơi sâu. Lâm Kiều Hân giật cả mình, lo lắng nhìn anh. Trương Minh Vũ mỉm cười an ủi: "Không sao đâu, thật sự không sao mà. Lát nữa về nghỉ ngơi là ổn thôi". Lâm Kiều Hân siết chặt tay. Lòng cô đau đớn như đứt từng khúc ruột. Nét mặt của Long Tam và Long Tam cũng vô cùng nặng nề. Lâm Kiều Hân hỏi lại: "Anh không đi bệnh viện thật sao?" Trương Minh Vũ gượng cười: "Không cần, không sao thật mà". Lâm Kiều Hân im lặng gật đầu. Lát sau, cô đứng dậy rồi liếc nhìn những người xung quanh bằng ánh mắt sắc như dao. Đám người nhà họ Lâm căng cứng người. Họ không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Qua một lúc, Lâm Kiều Hân cất giọng quát: "Mẹ! Mẹ còn nấp nữa à!" Tâm trạng cô uất nghẹn đến mức không nói nên lời. Tất cả là do Lý Phượng Cầm, không thì sao Trương Minh Vũ có thể... Lý Phượng Cầm bối rối đi ra, cười giả lả: "Cái đó... Kiều Hân à, đang ở nơi đông người, con la hét cái gì thế". Lâm Kiều Hân nghiến răng, lạnh giọng chất vấn: "La hét cái gì?" "Tại mẹ, tại mấy lão già cố chấp này nên Trương Minh Vũ mới ra nông nỗi này!" Mấy lão già cố chấp? Bọn Lâm Quốc Long nghe vậy đều tỏ ra khó chịu. Lý Phượng Cầm kéo cô lại, thì thầm: "Kiều Hân, con nói cái gì vậy hả!" Đám người Lâm Quốc Long trừng mắt nhìn hai người. Lâm Kiều Hân bật cười. Ngay sau đó, cô trầm giọng đáp: "Nếu mẹ không phải mẹ con thì dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay bọn con cũng không quay lại đâu!" Lý Phượng Cầm mấp máy môi, hoàn toàn đuối lý. Trương Minh Vũ gắng gượng nói chuyện: "Thôi, Kiều Hân, mình về thôi". Đau chết đi được! Vả lại nơi này cũng không còn an toàn nữa. Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi. Chẳng dễ gì cô mới ghìm được lửa giận trong lòng xuống. Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân lạnh lùng lên tiếng: "Mấy người còn ngồi đó nữa à?" Đám người trong nhà họ Lâm tròn mắt nhìn nhau. Tất cả bọn họ đều sững sờ. Lâm Quốc Long đứng dậy, nói nhỏ: "Bọn chúng đi rồi, không còn nguy hiểm gì nữa". "Mấy cô cậu đi đi, ngày mai... bọn tôi qua sau". Mặt Lâm Kiều Hân lạnh như tiền, cô bực bội hỏi: "Tôi phải cầu xin mấy người mới chịu đi?" "Nói cho mấy người biết, đây là cơ hội cuối cùng cho mấy người!" "Đi thì đi ngay bây giờ cho tôi!" "Còn không chịu đi thì mấy người sống chết thế nào cũng không dính dáng gì tới chúng tôi nữa!" Lâm Quốc Long giận tím mặt, ông ta sừng sộ thét: "Lâm Kiều Hân! Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không!" Lý Phượng Cầm sững người ra. Những người họ Lâm cũng không ngờ tới. Lâm Kiều Hân cười khẩy, chế giễu: "Nói chuyện với ai?"