Một lực lớn dội thẳng tới! Trương Minh Vũ bị đánh bay, va sầm vào tường. Uỳnh! Cơn đau nhức nhối bao trùm toàn bộ phần lưng của anh. Toàn thân trở nên nôn nao. Tiểu Trạch giơ bàn tay trắng nõn lên, lấy ra một chiếc phi tiêu bạc khác. Đồng tử Trương Minh Vũ co rút. Ngay sau đó, cô ả lấy đà phóng phi tiêu! Một tia sáng lóe lên! "Trương Minh Vũ!" Lâm Kiều Hân kinh hoàng gào lên. Cô hốt hoảng chạy đến bên Trương Minh Vũ. Nhưng tốc độ chạy không theo kịp phi tiêu... Cô chỉ biết mở to mắt nhìn hình ảnh trước mắt... Lâm Kiều Hân cắn môi, nước mắt tuôn ra như suối. Trong lòng Trương Minh Vũ cũng tuyệt vọng tột cùng. Giữa giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người cường tráng xuất hiện. Long Tam! Anh ta vươn tay kéo Trương Minh Vũ về! Keng! Phi tiêu ghim vào tường! Trương Minh Vũ tránh được một kích cực kỳ nguy hiểm! Dạ Thập Nhị thình lình rít gào: "Tiếp tục! Đừng để chúng có thời gian nghỉ!" Lãnh Tuấn Nam gật đầu đồng ý. Ngay lập tức, bốn người cùng nhau phóng tới. Nét mặt Long Tam và Long Thất trở nên nặng trĩu. Trương Minh Vũ cố chịu đựng đau đớn. Nhưng những người trong nhà họ Lâm... chẳng còn hi vọng gì nữa! Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, vẻ sốt ruột lộ rõ mồn một trong mắt. Nhưng giờ đây cô chẳng thể giúp được gì cả! Trương Minh Vũ hít sâu một hơi. Thật sự... không còn cách nào sao? Dạ Thập Nhị cùng với ba người kia nhào tới cùng một lúc. Long Tam và Long Thất đứng chắn trước mặt Trương Minh Vũ. Nhưng anh biết phe mình đã thua rồi! Sự hiện diện của Dạ Thập Nhị đã làm toàn cục bị đảo lộn! Lãnh Tuấn Nam gầm lớn: "Đi chết đi!" Nói xong, gã vung cú đấm xuống! Long Tam và Long Thất cảnh giác phòng thủ. Vốn dĩ bọn họ có thể bỏ chạy. Nhưng nếu vậy thì nhà họ Lâm sẽ tiêu đời! Đám người họ Lâm đắm chìm trong tuyệt vọng không lối thoát. Móng tay Trương Minh Vũ cấu chặt vào lòng bàn tay. Nhưng bây giờ anh còn không đủ sức để đứng lên... Hết rồi. Khoảnh khắc đó, một giọng nói bỗng nhiên vang lên: "Dạ Thập Nhị, cuối cùng cũng tìm được mày!" Hả? Câu nói ấy vừa cất lên thì tất cả mọi người sững sờ.