"Á!" Tiểu Trạch hét lớn, cô ả ngã ra sau theo quán tính. Trương Minh Vũ cũng ngã xuống theo. Nhưng hai tay vẫn còn đặt ở chỗ đó! Rầm! Âm thanh nặng trĩu vang lên. Tiểu Trạch nằm dưới đất. Trương Minh Vũ thì ngã lên người cô ả. Hai bàn tay vẫn yên vị tại đôi gò bồng đào cao ngất! Đôi mắt bồ câu của Tiểu Trạch mở to, nét mặt cô ả cứng đờ. Trương Minh Vũ cũng chết trân. Người cô ả đã bị anh che mất nên những người khác không phát hiện có gì kì lạ. Nhưng Tiểu Trạch cảm nhận được rất rõ! Phút chốc, đôi mắt cô ả tràn trề tức giận. Người Trương Minh Vũ run lên. Không ổn rồi! Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên! Một thứ vũ khí nhỏ nhắn không biết là dao găm hay phi tiêu xuất hiện trong tay Tiểu Trạch. Trương Minh Vũ tròn mắt nhìn nó. Theo phản xạ cơ thể, anh chống hai tay xuống hòng lấy đà đứng lên. Nhưng chống tay như thế sẽ... "Ưm..." Một tiếng rên rỉ phát ra từ trong cuống họng Tiểu Trạch. Bấy giờ Trương Minh Vũ mới sực nhận ra! Đúng là... Cô ả trừng mắt nhìn anh. Trương Minh Vũ cười lúng túng: "Cái đó... Xin lỗi, tôi không cố ý..." Nói xong, anh lại tiếp tục đè tay xuống! Cuối cùng anh vẫn chọn cách này để đứng lên. Tiểu Trạch tức sôi máu, ánh mắt cô ả đầy giận dữ. Đồ biến thái! Ầm! Tiếng va chạm nặng trịch truyền đến! Ở bên kia, Lãnh Tuấn Nam va sầm vào tường. Long Thất thừa thắng xông lên tấn công. Lãnh Tuấn Nam thình lình thét lớn: "Tiểu Trạch! Tốc chiến tốc thắng!" Vừa nói xong, gã lại tiếp tục cuộc chiến. Một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt Tiểu Trạch. "Đi chết đi!" Tên đàn ông lạnh giọng quát, nhảy tới và tung một cú đấm! Cơ thể Trương Minh Vũ luôn trong trạng thái căng thẳng! Lại một cuộc chiến khác bắt đầu! Ngay lúc đó, Lâm Kiều Hân bỗng hét: "Trương Minh Vũ, cẩn thận!" Sao cơ? Trương Minh Vũ thầm giật mình. Dự cảm không lành bất chợt dâng lên trong lòng.