Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật. Không nói được gì... May mà Hàn Quân Ngưng không nói gì nữa. Phòng khách lại trở nên yên lặng. Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện ra vẻ mặt của các chị rất đau khổ. Bọn họ... sắp phải đi rồi.... Lòng anh cũng rất chua xót. Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Các chị, hôm nay em thực sự rất vui". "Mọi người không đến em cũng quên mất sinh nhật mình". "Em thực sự rất vui đó". Mấy cô gái nhìn nhau. Một lúc sau bọn họ mỉm cười. Họ nhanh chóng đi tắm, sau đó liền thay đồ. Trương Minh Vũ ngồi trên ghế sofa. Cảm thấy không nỡ xa các chị. Haiz... Một lúc sau Trương Minh Vũ thở dài. Mấy chị tắm xong rồi. Trương Minh Vũ cũng bước vào phòng tắm. Trong phòng tắm, đủ mùi hương hòa trộn lấy nhau. Trương Minh Vũ không chần chừ nữa. Anh mở vòi hoa sen ra, lặng lẽ tắm rửa. Anh nhanh chóng tắm xong. Trương Minh Vũ thay quần áo mới, lặng lẽ đi ra khỏi phòng tắm. Ngẩng đầu nhìn. Phòng khách toàn là bánh gato. Trương Minh Vũ cảm thấy tim mình run lên. Nhìn quanh một vòng. Quả nhiên... Không thấy... bốn chị đâu nữa. Haizzz. Trương Minh Vũ thở dài. Cảm giác này... khó chịu quá. Đúng là không dễ dàng gì mà... Trương Minh Vũ lắc đầu, khẽ dựa vào ghế sofa. Ban nãy còn vui vẻ. Bây giờ... Đúng lúc này tiếng bước chân dồn dập vang lên. Trương Minh Vũ sững sờ. Nhìn qua phát hiện ra Hạ Hâm Điềm đang đi xuống từ tầng hai. Trương Minh Vũ mừng rỡ nói: “Chị hai chưa đi sao?" Nói xong liền vội vàng đứng dậy. Hạ Hâm Điềm khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: "Chị còn chưa giúp em xong, sao có thể đi được?" Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy hiện lên vẻ cưng chiều. Trương Minh Vũ nhìn cô ấy. Anh biết, như bình thường Hạ Hâm Điềm đã rời đi rồi. Một lúc sau anh mới mỉm cười. Giữa bọn họ không cần nói cảm ơn. Hai người nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa. Vừa ngồi xuống, chuông điện thoại đã vang lên. Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười nói: "Thế nào, hiệu suất làm việc của chị hai em nhanh chứ?"