Trương Minh Vũ cười ngu. Bây giờ mới lững thững đi xuống. Nhưng cơ thể anh như có dòng điện chạy qua vậy. Ba năm rồi! Anh không ngờ mình có thể tổ chức sinh nhật! Cuối cùng anh cũng hiểu ra. Bốn chị tụ tập ở đây là để tổ chức sinh nhật cho anh! Trương Minh Vũ xuống tầng một. Bốn chị bước nhanh qua, mặt ai cũng tràn đầy sự kích động. Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy. Anh há miệng mãi mà chẳng nói được câu nào! Hạ Hâm Điềm đội mũ cho Trương Minh Vũ. Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đứng hai bên, kéo lấy tay Trương Minh Vũ. Kéo anh đến chỗ chiếc bánh gato. Hạ Hâm Điềm cười nói: "Em trai, ước đi". Trương Minh Vũ gật đầu. Hai tay để trước ngược, nhắm mắt ước. Bốn chị vẫn đang mỉm cười. Trương Minh Vũ nhanh chóng mở mắt ra. Thổi nến! Nến tắt hết! Hàn Quân Ngưng nhướng mày, cười xấu nói: "Em trai, mau ăn bánh gato đi!" Trương Minh Vũ gật đầu. Cầm dao lên bắt đầu cắt. Hàn Quân Ngưng thầm ngoắc tay. Ba cô gái mỉm cười xấu xa. Họ thầm di chuyển đến sau lưng Trương Minh Vũ. Trương Minh Vũ đang vô cùng cảm động. Nên không phát hiện ra. Một giây sau, ba cô gái cùng xông lên! Đẩy đầu Trương Minh Vũ vào bánh gato! Trương Minh Vũ sợ giật mình! Ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy bánh gato! Ha ha ha! Sau người vang lên tiếng cười của mấy cô gái. Trương Minh Vũ đương nhiên không cam tâm, anh tóm lấy bánh, quay người về sau! Bôi hết bánh lên mặt Tô Mang. "Á!" Tô Mang hét lên. Cả phòng khách nhanh chóng loạn cào cào lên. Chị đuổi em, tiếng cười không ngớt. Không bao lâu sau, toàn bộ phòng khách toàn là bánh gato. Mấy cô gái thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng. Cả người Trương Minh Vũ đều là bánh ngọt, anh đang rúc trong góc tường. Vô cùng tủi thân. Trước mặt anh, Hàn Quân Ngưng quần áo chỉnh tề đứng đó. Trong tay cầm đầy bánh gato. Mặt vô cùng kiêu ngạo!