Mấy cậu ấm chỉ biết dùng chiêu này thôi hả! Hạ Hâm Điềm nhíu mày nói: "Vương Hạo! Anh muốn làm gì?" Vương Hạo hít sâu một hơi, tức giận nói: “Điềm Điềm, em đừng có quản!" "Ai theo đuổi em chính là kẻ thù của tôi!" Vừa dứt lời, bốn tên to con đứng sau lưng gã! Động tác chỉnh tề, mặt lạnh như tiền. Trương Minh Vũ sững sờ. Mấy kẻ này... không đơn giản. Vương Hạo gầm lên: "Đưa hắn đi cho tôi! Để chúng tôi nói chuyện với nhau!" "Lên!" Vừa dứt lời, bốn tên cao to xông lên! Trương Minh Vũ cười khẩy. Hạ Hâm Điềm đứng dậy, khó chịu nói: "Chồng, đánh họ đi!" Đúng là bắt nạt người ta mà! "Ha ha ha!" Vương Hạo cười như điên, chế giễu nói: "Dựa vào hắn mà cũng muốn đánh vệ sĩ mà đích thân tôi bồi dưỡng sao?" Trong mắt gã tràn ngập sự giễu cợt! Cùng lúc này bốn tên to con xông lên! Tốc độ cực nhanh! Trương Minh Vũ đứng dậy, liên tiếp lùi về sau. Anh nhanh chóng đi đến một nơi rộng rãi. Tên cao to lao như tên bắn xông tới. Tung một quyền ra! Trương Minh Vũ cười tươi như hoa. Đây chính là... thời khắc để tập luyện! Trương Minh Vũ thu lại nấm đấm, dùng tay bóp! Tốc độ cực nhanh, độ chuẩn xác lại không phải bàn nữa! Bóp trúng rồi! Nắm đấm hơi ngừng lại! Trương Minh Vũ nhân thời cơ tung cước! Hít! Tên to con hít sâu một hơi lạnh! Cơ thể lảo đảo ngã xuống đất! Hả? Vương Hạo nhíu mày, mắt lóe lên từng tia rét lạnh! Tên nhãi này... Bốp bốp bốp! Tiếng động nặng nề vang lên! Trương Minh Vũ bóp bách phát bách trúng! Cánh tay ba tên cao to mệt oặt xuống, không dùng sức được! Chỉ ba phút trôi qua, bốn tên to con đã gục ngã! Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự nghi ngờ. Bốn tên này... không hề yếu! Vương Hạo híp mắt, mắt lóe lên sự nghiêm trọng! Hạ Hâm Điềm cười yêu kiều nói: "Chồng em giỏi quá!"Trương Minh Vũ cười toét miệng. Được chị hai khen, anh bất giác cảm thấy đắc ý. Chỉ là kiểu xưng hô này... Vương Hạo vô cùng khiếp sợ. Nhưng từ "chồng" này khiến Vương Hạo lại nổi giận! Hạ Hâm Điềm khoanh tay trước ngực yêu kiều nói: "Sao vậy, chồng tôi lợi hại chứ?"