Ting! Tiếng ting vang lên. Hạ Hâm Điềm bước đôi chân dài đi ra khỏi thang máy. Trương Minh Vũ trợn mắt. Kinh ngạc phát hiện ra nụ cười trên mặt Hạ Hâm Điềm biến mất rồi. Sắc mặt lạnh tanh. Chẳng thèm nhìn anh. Đây... là sao vậy? Trương Minh Vũ vô cùng hoang mang. Hạ Hâm Điềm không nói gì, đi vào trong văn phòng. Trương Minh Vũ lắc đầu. Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chỉ đành bước theo. Hạ Hâm Điềm càng đi càng nhanh, Trương Minh Vũ có hơi đuổi không kịp. Trong lòng vô cùng hoang mang. Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến cửa phòng làm việc. Hạ Hâm Điềm đẩy cửa đi vào. Trương Minh Vũ bước theo. Bốp! Cửa đột nhiên nặng nề đóng lại. Trương Minh Vũ sợ giật mình. Cửa suýt nữa đập vào mặt anh! Chuyện... gì vậy? Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập vẻ hoang mang! Chần chừ hồi lâu, Trương Minh Vũ mới đẩy cửa đi vào. Nhìn quanh một vòng mới phát hiện ra Hạ Hâm Điềm đang đứng ở chỗ cửa sổ, âm thầm nhìn ngắm cảnh đường phố. Ực! Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt. Trong lòng càng ngày càng không hiểu! Sao chị ấy tự nhiên nổi giận nhỉ? Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, rón rén đi vào trong phòng làm việc. Cửa phòng nhẹ nhàng đóng kín. Anh tiến lên hai bước, Hạ Hâm Điềm vẫn chưa có ý quay người lại. Thấy bóng lưng của cô ấy, anh thấy lạnh cả người. Trương Minh Vũ hít vào một hơi, lúng túng hỏi: "Chị... chị hai, chị... sao vậy?" Nói xong liền đứng đấy chờ. Nhưng Hạ Hâm Điềm không hề có bất kỳ phản ứng gì... Trương Minh Vũ có hơi cảm thấy hoảng loạn... Chị hai ơi... Lúc nhỏ Trương Minh Vũ đã sợ mấy chị giận. Lớn thế này rồi... Trương Minh Vũ cầu xin nói: “Chị ơi, chị nói gì đi mà!" Vừa dứt lời, Hạ Hâm Điềm cuối cùng cũng quay người lại. Nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ! Trương Minh Vũ càng hoảng loạn hơn. Một lúc lâu sau, Hạ Hâm Điềm từ từ tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp.