Một lúc sau, tiếng bước chân xa dần… Mẹ nó… Trương Minh Vũ tức giận trợn mắt. Không đến cũng tốt, ngủ càng ngon. Anh nhếch miệng cười một tiếng. Cả một ngày bôn ba, toàn thân mệt mỏi rã rời. Anh nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say. Sáng hôm sau. Anh tỉnh dậy từ sớm. Khi anh ngồi dậy, trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Anh uể oải mở mắt. Luyện thôi! Anh đứng bật dậy, rửa mặt rồi đi ra sân. Đèn đường còn chưa tắt. Đủ loại côn trùng bay chấp chới. Anh giữ tâm hồn tĩnh lặng, dùng sức tung đòn! Bắt được rồi! Anh khẽ cười. Quả nhiên chiến đấu vẫn là cách luyện tập hiệu quả nhất. Thoáng chốc, côn trùng đã chẳng còn tính khiêu chiến với anh. Anh đã có thể dễ dàng tóm được từng con! Trên trán anh lấm tấm mồ hôi. Sắc trời tờ mờ sáng. Đèn đường tắt ngấm. Bấy giờ anh mới quay người trở về biệt thự. Tắm nước lạnh. Vô cùng dễ chịu! Tắm xong, anh tắt vòi nước, lau khô cả người. Sau đó anh lấy một chiếc khăn tắm. Đang định quấn lên người mình. Thì một tràng tiếng bước chân truyền tới ngày một rõ rệt. Anh giật nảy mình. Tiếng bước chân… đến sát cửa rồi! Một giây sau, chốt cửa bị vặn ra! Cạch! Cửa mở rồi sao? Chuyện này… Hai mắt anh trợn tròn hết cỡ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng! Ngoài cửa. Lâm Kiều Hân mặc trên mình một chiếc váy lụa gợi cảm, đầu tóc rối bời, bộ dạng ngái ngủ. Lúc này cô đang vừa đi vừa day mí mắt. Trông thấy cảnh tượng trước mắt, cô cũng ngớ người.