*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Anh có thể phái người tới ngăn cản khách hàng". "Nhưng nếu để tôi thấy, gặp lần nào, đánh lần ấy". "Không gặp được, tôi sẽ tới tận Thiên Lãng chó má của anh đánh anh!" Những lời này được thốt ra vô cùng dõng dạc. Shhh! Mọi người quanh đó lại đua nhau hít hà thật mạnh. Đây chính là khí phách bộc lộ hẳn ra ngoài! Hàn Thất Thất siết chặt hai nắm tay trước người, ánh mắt càng sáng lên rực rỡ. Quả đúng là đàn ông chất lượng cao! Quan Na cũng khiếp sợ ra mặt. Rốt cuộc Trương Minh Vũ... có thân phận thế nào? Chu Vân Đình lùi lại nửa bước. Anh ta đã tức đến choáng váng đầu óc. Nhưng lại không thể phản bác một câu! Thiên Lãng có cao thủ, song không có mặt ở đây! Một lúc sau, Chu Vân Đình mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, tao sẽ chờ xem". "Chúng ta đợi xem". "Trong vòng một tháng, không g iết chết mày, ông đây không mang họ Chu nữa!" Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Vậy mới đúng, anh nên theo họ Trương". Hả? Chu Vân Đình nhăn mày, lặp lại: "Trương?" Trương Minh Vũ cười cợt xấu xa, nói: "Đúng vậy, tôi họ Trương". "Sao quên nhanh thế?" "Tôi là bọ anh". Ầm! Trong đầu Chu Vân Đình như vừa có tiếng nổ cực lớn vang lên. Ọc! Anh ta chợt cảm thấy cổ họng có gì đó ngòn ngọt, khóe miệng xuất hiện một tia máu. Ực! Mọi người lại thi nhau nuốt nước miếng. Chu Vân Đình... bị tức đến hộc máu? Chu Vân Phong âm thầm giơ ngón cái. Lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm thấy Trương Minh Vũ cũng khá là thuận mắt đấy. Đáng đời! Ai bảo mắng tôi! Mẹ kiếp! Trương Minh Vũ cười bảo: "Thôi được rồi, chúng tôi đi đây!" "Một tháng sau, chúng tôi sẽ quay lại nhận đứa con trai này". Hàn Thất Thất cũng hưng phấn cực kì: "Đi thôi, một tháng sau tới nhận cháu trai lớn này nhé!" Nói xong, cô ta liền quay đầu đi ra cửa. Vừa đi, Hàn Thất Thất còn vừa lẩm bẩm: "Anh hai bỗng nhiên biến thành thằng cháu lớn, thật là kỳ diệu nhỉ!" Tuy là tự lẩm bẩm với mình nhưng âm thanh lại truyền