"Lên hết cho tao! Đưa người đẹp về đây!" Hắn ta vừa dứt lời, một đám đã chậm rãi tiến đến. Trương Minh Vũ không hề nôn nóng, chỉ nhẹ nhàng đỡ Hàn Thất Thất ngồi vào ghế. Hàn Thất Thất gục đầu lên quầy bar. Ánh mắt trào phúng của đám đông xung quanh đã đạt tới cực hạn. "Đi chết đi!" Một gã đột nhiên quát lên. Sau đó, một quyền bay đến. Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh, vung tay gạt ngã. Anh dồn lực xuống chân, tung người nhảy vào trong đám đông. Bọn này chỉ là đám côn đồ tầm thường, thậm chí còn chẳng bằng lũ tay chân của anh Hổ. Bọn chúng tuy đông nhưng lại không hề tạo được bất kì uy hiếp nào với Trương Minh Vũ. Rầm rầm rầm! Những tiếng động trầm đục liên tiếp vang lên. Chỉ trong ba phút, cả đám côn đồ đều đã ngã gục trên mặt đất. Trời! Những người đứng xem quanh đó đều hít một hơi thật mạnh. Ai nấy đều đã choáng váng hoa mắt. Lúc này, những ánh mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ đều lộ rõ vẻ mờ mịt. Chuyện... chuyện gì thế này? Đang đóng phim à? Lục Chính Minh cũng đã choáng váng, nụ cười chế giễu như đông cứng trên mặt. Sao... sao lại thế được? Nhưng Trương Minh Vũ không cho hắn ta thời gian suy nghĩ thêm, anh đang chầm chậm cất bước đi tới. Hả? Lục Chính Minh hốt hoảng, muốn chạy trốn. Nhưng vừa mới xoay người, đột nhiên có một bàn tay đặt lên bả vai hắn ta. Lục Chính Minh run lên một cái. Trương Minh Vũ cất giọng lạnh nhạt nói: "Xin lỗi nhé, tao vẫn chưa gục". Vừa nghe được câu này, đám đông đều kinh ngạc. Người này... định làm gì thế? Lục Chính Minh cũng hoang mang hỏi: "Mày... màymuốn gì?"