"Mày làm trai bao cũng được phết nhỉ". Trương Minh Vũ cười nói: "Muốn học không? Tao dạy mày". Nụ cười trên mặt anh Hổ bỗng ngừng lại! "Học? Mày là cái thá gì, ở Tĩnh Châu chưa từng nghe qua cái tên anh Hổ chắc?", anh Hổ híp mắt, cười khẩy nói! Trương Minh Vũ cười nói: "Lần đầu đến, chưa từng nghe qua”. Anh Hổ lại mỉm cười nói: "Thằng nhãi, sau này phải nhớ kỹ đấy, không được đến... khách sạn này, nhớ rõ chưa?" Nói xong liền giơ dao lên. Nhẹ nhàng lau. Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: "Sau này mày nhớ kỹ nhé, khách sạn này là của tao". “Sau này cút xa một chút". Dù sao sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Hôm nay cứ đánh cho đã rồi nói tiếp! Hả? Anh Hổ sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ hoang mang. Khách sạn của hắn ư? Bảo mình cút xa ra? Điên rồi à? Anh Hổ không khỏi kinh ngạc. Lửa giận nhanh chóng bùng lên! Dám ra oai với mình? Mấy tên đô con đứng sau mắt lóe sáng! Anh Hổ lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, mày đúng là muốn chết mà!" Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Nhanh lên đi, tao đang chờ đấy!" Hả? Anh Hổ trợn tròn mắt. Tình... huống gì vậy? Gã ngớ người luôn. Hừ! Một lúc sau, anh Hổ mới hừ một tiếng, tức giận nói: "Mẹ nó, dám giả thần giả quỷ với ông đây! Lên cho tao!" Vừa dứt lời, hai tên đô con lập tức lao lên! Xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ cười tươi, trong lòng bất giác cảm thấy hưng phấn! Hàn Thất Thất quay người, nhanh chóng tìm trong xe. Nhưng mãi mà chẳng tìm được thứ gì. Anh Hổ hoang mang. Đang định làm gì vậy? Cuối cùng Hàn Thất Thất cởi giày cao gót ra. Nắm chặt trong tay mình! Anh Hổ cũng sững sờ. Động tác gì vậy? Suy nghĩ một lúc, hai tên đô con lao đến trướcmặt Trương Minh Vũ!