Hả? Trương Minh Vũ trợn trừng mắt. Khách sạn kiểu gì vậy? Thái độ phục vụ này... Ùng ục... Bụng anh kêu vang trời. Trương Minh Vũ cũng không để ý, lấp đầy cái bụng đã. Anh ngồi xuống vị trí trong góc, cầm thực đơn lên. Nữ nhân viên phục vụ đi qua, cầm bút và giấy đợi anh gọi món. Trông rất lười biếng. Trương Minh Vũ nhanh chóng gọi hai món. Nhân viên phục vụ âm thầm rời đi. Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu. Nhìn quanh, quy mô khách sạn không hề nhỏ. Sao không kinh doanh vậy? Như vậy chẳng phải lỗ chết sao... Không bao lâu sao, món ăn đã được bưng lên. Trương Minh Vũ gắp một miếng. Ngon phết mà... Trương Minh Vũ bắt đầu hiếu kỳ, khách sạn này không tồi, sao không làm ăn được vậy? Không biết có cơ hội... Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, chuẩn bị về điều tra một chút. Nhưng chưa ăn được mấy miếng, tiếng bước chân đã vang lên. Ngẩng đầu nhìn qua, tám người đàn ông cao to vạm vỡ đi vào. Cuối cùng cũng có khách rồi. Một mình ăn cơm ở khách sạn lớn thế này, đúng là hơi kỳ. Nhưng khiến Trương Minh Vũ bất ngờ là sắc mặt hai nhân viên phục vụ lộ vẻ hoảng sợ. Ai cũng co rụt người trong góc. Hả? Trương Minh Vũ sững sờ. Bốp! Âm thanh nặng nề vang lên. Người đàn ông mặt sẹo dẫn đầu đấm thẳng vào mặt bàn. Hai nhân viên phục vụ run rẩy. Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng nói: "Chị Na đâu? Nên trả tiền rồi đó!" Vô cùng khí thế. Nhân viên phục vụ run rẩy cầm lên điện thoại lên. Trương Minh Vũ mỉm cười. Không ngờ... cơ hội thực sự đến! Thời gian dần trôi. Người đàn ông mặt sẹo khó chịu, quát lớn: "Chị Na đâu! Còn không đếnbọn tao sẽ đập!"