"Vâng! Thiếu chủ!" Hai mươi chiến sĩ đồng thanh đáp lại, cùng lúc đứng dậy! Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa sợ đến mức run rẩy! Giờ Hàn Quân Ngưng mới nhìn đến chỗ Tần Minh Nguyệt. Tần Minh Nguyệt nhíu mày. Một lúc sau Hàn Quân Ngưng mới lạnh lùng nói: "Nếu tôi không đến, em trai tôi liệu có đi được không?" Trương Minh Vũ sững sờ. Tần Minh Nguyệt đáp lại: "Có thể". Ngữ điệu bình tĩnh, nhưng tràn ngập sự tự tin. Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hoang mang. Tần Minh Nguyệt... thực sự tự tin, nhưng lấy đâu ra sự tự tin này vậy. Hàn Quân Ngưng nhíu mày. Một lúc sau cô ấy mới đáp: "Vậy thì tôi tha thứ cho cô". Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật. Cuộc đối thoại kiểu gì vậy... Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, nghi ngờ nhìn anh. Nhưng không nói gì. Hàn Quân Ngưng không thèm để ý, cô ấy không nhìn nữa, con mắt tràn ngập sự luyến tiếc. Tim Trương Minh Vũ co thắt lại. Hàn Quân Ngưng xoa đầu Trương Minh Vũ, dịu dàng nói: "Em trai thối, chị phải đi rồi". Haizz. Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài. Đi nhanh như vậy sao... Một lúc sau, Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Chị sáu, chị đừng vội vàng, đừng để mình bị mệt". "Bây giờ em vẫn đang nỗ lực tập luyện". Hàn Quân Ngưng mím môi, ôm Trương Minh Vũ vào lòng. Hai người gắn chặt lấy nhau. Trương Minh Vũ cũng rất buồn. Anh không biết rốt cuộc Hàn Quân Ngưng đang nghĩ gì. Nhưng Hàn Quân Ngưng chắc cũng rất đau lòng. Tần Minh Nguyệt lặng lẽ đứng bên, ánh mắt lóe lên sự phức tạp. Một lúc sau, Hàn Quân Ngưng giãy giụa. Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi chị sáu, chị đừng nghĩ nhiều, cũng không cần phải vội". Anh chỉ làm được điều này. Hàn Quân Ngưng mỉm cười gật đầu. Tiếng cánh quạt trực thăng vang lên. Hàn Quân Ngưng cười nói: "Chị đi đây". Trương Minh Vũ cực kỳ không nỡ! Lần này, cô ấy đi trước mặt anh.... Haizz.