Nhưng ngay sau đó, Trương Minh Vũ bỗng nhiên thấy cảm giác chen chúc đã biến mất. Những người khác đâu? Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra sự mờ mịt. Anh nhìn xung quanh. Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ với vẻ hoảng sợ và liên tục lui về phía sau! Rất nhanh, đám người đó đã lui ra hơn mười mét. Chung Hải và gã đàn ông buộc tóc đi ra, nở nụ cười lạnh. Sao thế này? Trương Minh Vũ ngơ ngác. Anh ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện còn có một hàng người đứng trước mặt! Có khoảng bảy, tám vệ sĩ mặc áo vest đứng ở hai bên trái phải! Ở giữa là hai chiếc ghế dựa. Chung Tử Kính ngồi một bên, một người đàn ông trung niên khác ngồi bên còn lại! Ông ta có một chòm râu rất dễ khiến người khác chú ý! Người của nước Thái Dương sao? Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn. Rất hiển nhiên, đây là người giao dịch với Chung Tử Kính! Đứng sau Chung Tử Kính là Hoa Gia Hoa với vẻ mặt trào phúng! Trương Minh Vũ nhíu mày. Trong đôi mắt Tần Minh Nguyệt cũng lóe ra tia nặng nề. Tuyệt vời, lọt vào hang ổ của giặc rồi! Mọi người xung quanh đều chỉ trỏ bàn tán! Chung Tử Kính tạo dáng ngón tay hoa lan, cười nói: "Hai đứa chúng mày khá lắm đấy". "Bọn tao đã thay đổi địa điểm rồi mà vẫn theo kịp". Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, chúng tôi chỉ là đang đi dạo chơi mà thôi". Hà Gia Hoa cười lạnh hỏi kháy: "Chơi? Vậy sao đi tàu mà không mua vé?" Trương Minh Vũ nhăn mặt. Đã kiểm tra vé rồi sao? Đúng là cẩn thận! Chung Tử Kính thản nhiên lên tiếng: "Nói đi, bọn mày đã lấyđược tin tức gì rồi?"