Cũng may, còn có một hành lang dài khác! Hai người điên cuồng chạy về phía trước! “Không được chạy! Đứng lại!” Phía sau truyền tới tiếng gọi ầm ĩ đầy giận dữ của bảo vệ. Một đám người đuổi theo họ như điên! Trương Minh Vũ chau mày, trong lòng càng thêm căng thẳng hơn. Bị bảo vệ phá đám còn đỡ. Chứ tuyệt đối đừng để bị Chung Tử Kính nhìn thấy! Hai người chạy băng băng thật nhanh. Đám bảo vệ vẫn còn truy đuổi ráo riết ở đằng sau. Trương Minh Vũ vội vàng lên tiếng: “Không phải cô là cảnh sát sao, thân phận của cô không đủ sức nặng à?” Tần Minh Nguyệt lắc đầu đáp: “Thẻ cảnh sát của tôi còn ở trong quần áo, bọn họ chắc chắn sẽ không tin!” Trương Minh Vũ chán nản. Hai người chưa đi được bao xa thì đối diện lại có thêm một nhóm bảo vệ. Trương Minh Vũ cau mày. Mặc dù họ dư sức đánh thắng nhưng chẳng có thời gian để làm vậy! Làm thế nào đây? Tần Minh Nguyệt dùng một chân đạp bay cánh cửa một căn phòng, sau đó vọt vào! Trương Minh Vũ trợn mắt ngoác mồm. Cô ta bạo lực vậy sao? “Á!” Tiếng thét vang lên trong phòng đầy sợ hãi! Trương Minh Vũ chạy vào trong theo. Lúc này anh mới nhìn thấy một nam một nữ trên giường đang nhanh chóng kéo chăn che người lại, vẻ mặt hoảng sợ. Tần Minh Nguyệt không chút lưỡng lự. Cô ta mở cửa sổ rồi nhảy ra ngoài! Trương Minh Vũ cũng nhảy theo! Sau khi nhảy xuống là đến hành lang vừa dài vừa hẹp kia! Anh vừa ổn định cơ thể thì phát hiện thân thể mềm mại của Tần Minh Nguyệt đứng trước người. Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: “Sao không đi tiếp?” Nhưng Tần Minh Nguyệt không hề trả lời. Trương Minh Vũ ngây người. Anh ngẩng đầu nhìn lại, mấy bóng người mơ hồ đứng trước mặt. Ánh đèn trong phòng chiếu xuống. Trương Minh Vũ nhìn thấy rõ đằng đó là ai. Hà Gia Hoa… Anh giật mình. Sao bọn họ lại ở chỗ này? Hà Gia Hoa cũng ngẩn ra, ngậm thuốc lá màmặt đầy vẻ mờ mịt!