Hả? Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người. Sao Tần Minh Nguyệt nói vậy làm anh thấy mình mới là phụ nữ ấy nhỉ... Chưa chờ anh kịp nghĩ nhiều thì tiếng sột soạt đã từ phía trước truyền tới. Thay đồ ở đây thật kìa... Mặc dù tối mịt nhưng Trương Minh Vũ vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng hình xinh đẹp ấy... Anh lắc đầu, ngồi dưới đất thay đồ. Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã thay xong bộ đồ vest. Đồ rất vừa người. Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Đi thôi!" Dứt lời, cô ta nhảy ra khỏi cửa sổ. Trương Minh Vũ giắt súng ở bên hông rồi nhanh chóng theo sau. Sau khi ra ngoài, hai người không phát hiện có gì khác thường. Tần Minh Nguyệt sải đôi chân dài tiến về cuối hành lang. Trương Minh Vũ lặng lẽ đi theo sau lưng cô ta. Không hiểu sao trong lòng anh thấy thật hồi hộp. Còn khoảng một trăm mét nữa là đi hết hành lang. Bên kia đèn sáng choang. Bên trái là dãy các căn phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh huyên náo vọng ra ngoài. Phù! Trương Minh Vũ cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Chẳng mấy chốc hai người đã đi được hơn bảy mươi mét. Ánh đèn yếu ớt chiếu đến. Chỉ còn cách cuối hành lang hai, ba mươi mét nữa thôi! Tần Minh Nguyệt cũng bắt đầu căng thẳng. Chốc lát hai người đã đi thêm được mười mét! Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười. Sắp ra ngoài rồi đúng không? Nhưng đúng lúc đó, một luồng sáng từ đèn pin cầm tay bỗng rọi tới! Ơ? Trương Minh Vũ giật mình! Tần Minh Nguyệt hơi nhíu mày, nghiêng đầu dáo dác tìm kiếm nhưng gần đây chẳng có lấy một khung cửa sổ nào! Gần nhất cũng cách đây hơn mười mét! Muốn qua đó cũng không còn kịp nữa! Bước chân đã rất gần! Giây lát sau, một bàn chân bước đến ngay tại ngã rẽ. Dưới tình thế cấp bách Tần Minh Nguyệt dựa người vào bức tường đằng sau. Cô ta kéo Trương Minh Vũ về phía mình thật mạnh. Anh hoang mang chẳng hiểu gì, bỗng nhiên bị Tần Minh Nguyệt kéo đến trước mặt. Làm gì thế? Trương Minh Vũ sững sờ. Thế rồi Tần Minh Nguyệt giơ cánh tay Trương Minh Vũ khoác lên vai mình. Đúng lúc đó, một bóng người đi ra! Cô ta khẽ cắn răng. Chuyện xảy ra quá đột nhiên, cô ta không còn cách nào khác! Tần Minh Nguyệt đưa tay vòng qua cổ Trương Minh Vũ.