Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt cùng nhíu mày. Tàu? Còn giao dịch trên tàu nữa à? Tần Minh Nguyệt nói nhỏ: "Không ổn rồi, chắc chắn họ nhận ra hai người kia đã bị bắt nên đổi địa điểm giao dịch!" Trương Minh Vũ cau mày hỏi: "Vậy giờ chúng ta nên làm gì?" Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, nói lớn: "Rút lui!" Nói xong, hai người xuống nhà kho. Chẳng mấy chốc họ đã đến một nơi khá vắng vẻ. Tần Minh Nguyệt lấy điện thoại ra gọi. Không lâu sau, cô ta lạnh lùng lên tiếng: "Mau điều tra xem gần cảng Hoa Châu còn tàu nào không cho tôi!" Phút chốc, người ở đầu dây bên kia điện thoại đáp lại: "Có, 3 giờ 30 phút sáng nay có một chiếc tàu sẽ khởi hành từ bến số 3 cảng Hoa Châu". Tần Minh Nguyệt cúp máy, một tia sáng xẹt qua trong mắt. Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Bến số 3?" Nét mặt Tần Minh Nguyệt trở nên nặng nề: "Còn có 15 phút thôi, chúng ta phải nhanh lên!" Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh. Hai người nhanh chóng ngồi vào xe. Tần Minh Nguyệt khởi động xe rồi lái như bay tới bến số 3. Trên đường đi, Trương Minh Vũ nhắn tin cho Long Tam. Nhưng anh không biết liệu Long Tam có đến kịp được không. Một lúc sau, xe dừng lại. Bến số 3 đã lên đèn, sáng rỡ lên trông thấy. Họ nhìn thấy một con tàu đang đậu bên bờ ở đằng xa! Rất nhiều hành khách đang lên tàu! Tần Minh Nguyệt vội vàng nói: "Đi mau!" Trương Minh Vũ gật đầu chắc nịch. Hai người nhanh chóng lại gần chiếc tàu trong âm thầm. Tu… tu… tu Nhưng họ đang chạy thì tiếng còi bỗng phát ra từ con tàu! Hàng lông mày rậm của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, vẻ nôn nóng hiện lên trong đôi mắt đẹp của cô ta. Trương Minh Vũ cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Dù chạy đến nơi thì họ lên tàu bằngcách nào đây?