Có lớn có bé. Nhìn hồi lâu, Trương Minh Vũ đã phát hiện được đôi chút manh mối. Những con thiêu thân có thân mình tương đối lớn có tốc độ chậm nhất. Chọn con đó đi! Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, mắt như vụt sáng. Trong đầu anh đang phát lại những động tác của Hàn Quân Ngưng đêm đó. Anh theo dõi một con thiêu thân, chọn đúng thời cơ. Đột ngột ra tay! Lại chỉ bắt được khoảng không trống rỗng... Trương Minh Vũ không nản lòng, còn nhiều côn trùng lắm. Anh tiếp tục ra tay! Cứ thế, Trương Minh Vũ đứng dưới ánh đèn đường, điên cuồng chộp tay. Mấy người giúp việc đi ngang qua, thấy thế thì đều kinh ngạc tròn mắt. Người này... điên rồi à? Chẳng mấy chốc, trong bóng tối nơi xa xa đã có một đám người xúm xít nhìn về phía này. Bọn họ chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ. Trương Minh Vũ lại chẳng hề để ý. Anh vẫn hết sức tập trung. Chớp mắt, đã qua một giờ. Duy trì trạng thái tập trung tinh thần cao độ khiến thân thể anh rơi vào tình trạng mệt mỏi từ lâu. Đầu anh đã đầy mồ hôi. Nhưng anh vẫn chưa thành công một lần. Trên lầu hai của biệt thự, Lâm Kiều Hân tựa người bên bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống. Ánh mắt cô ngập tràn thương xót. Cô biết, Trương Minh Vũ đang khổ luyện. Nhưng cô lại chẳng thể giúp anh được điều gì... Trương Minh Vũ hoàn toàn không hề hay biết những điều đang xảy ra quanh mình. Trong ánh mắt anh chỉ có đám thiêu thân đang bay tán loạn. Anh không tin mình không làm được! Ngay sau đó, lại một con thiêu thân bay qua. Trương Minh Vũ phán đoán lộ trình bay, đưa ra dự đoán về vị trí của nó. Sau đó, anh vươn hai ngón tay, kẹp chặt. Ngay lập tức, đầu ngón tay anh cảm nhận được mộtxúc cảm mềm mại.