Vừa nghe rõ những lời đó, nụ cười giễu cợt trên mặt đám người nhà họ Lâm lập tức đông cứng lại. Tất cả đều choáng váng sững sờ. Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Shhh! Một giây sau, khắp phòng vang lên tiếng hít hà. Bà cả và bà hai trợn trừng mắt như không thể tin nổi. Chuyện này... sao có thể là thật? Lý Phượng Cầm cũng bối rối. Nụ cười châm chọc trên môi Lâm Tuấn Minh cũng cứng lại, anh ta run rẩy hỏi: "Cậu... Cậu nói cái gì?" "Người đứng tên công ty... là ai?" Anh ta hỏi lại, những người khác đều dựng lỗ tai lên chờ nghe. Vừa rồi chỉ là nghe lầm. Nhất định là nghe lầm thôi. Bên kia nhanh chóng đáp lời: "Tên là Lâm Kiều Hân!" Hồi đáp rành mạch từng từ. Lần này, tất cả mọi người đều đã nghe rõ ràng. Tuyệt đối không lầm được. Nhưng... Bọn họ trợn trừng mắt, mờ mịt hoang mang. Sao có thể như vậy được? Lâm Kiều Hân cũng ngây ngẩn cả người. Cô mờ mịt nhìn về phía Trương Minh Vũ. Anh ấy đã... Ngay sau đó, tim cô đập thình thịch! Cô vừa khiếp sợ lại vừa cảm động. Phòng khách chìm trong tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng này kéo dài một lúc lâu. Ực! Sau đó, những tiếng nuốt nước bọt liên tục vang lên, phá vỡ bầu không khí. Bà cả và bà hai ngơ ngác sững sờ. Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều đã choáng váng. Lâm Tuấn Minh trừng mắt như chuông đồng, hồi lâucũng không thấy chớp một cái.