Chính anh đã đến kịp lúc cô đứng giữa lằn ranh sống chết. Lâm Kiều Hân không biết mình sẽ chết bao nhiêu lần nếu không có Trương Minh Vũ nữa. Thật lâu sau, cô ngẩng đầu. Ánh mắt cô ngổn ngang cảm xúc. Trương Minh Vũ sửng sốt. Lâm Kiều Hân sao thế? Một lát sau, cô lo lắng hỏi: "Anh sao rồi? Không sao chứ?" Trương Minh Vũ cười thoải mái: "Tôi không sao, còn sống nhăn răng đây, yên tâm". Trong lòng anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lâm Kiều Hân cũng nhẹ nhàng thở ra. Cô vẫn cứ quan sát người Trương Minh Vũ với ánh mắt lo âu. Nhưng cô không biết bọn họ sau khi rời khỏi bến tàu đã trải qua một phen trắc trở tại cục cảnh sát. Trương Minh Vũ cười ha ha, hỏi: "Khát nước không?" Lâm Kiều Hân chần chừ một lúc rồi im lặng gật đầu. Anh cười nói: "Chờ tôi chút nhé". Nói xong anh xoay người ra khỏi phòng. Lâm Kiều Hân nhìn bóng lưng anh chằm chằm, cảm giác an toàn bất chợt dâng lên trong lòng. Anh... vẫn là anh ư... Cô hoàn toàn không tìm ra giải đáp cho câu hỏi này. Chẳng có cách gì để xem Trương Minh Vũ lúc này và Trương Minh Vũ trước kia là cùng một người. Không lâu sau, anh quay về với một ly nước trên tay. Lâm Kiều Hân yếu ớt cầm lên uống. Trương Minh Vũ yên lặng đứng ở bên cạnh. Dù đã tỉnh nhưng gương mặt kiều diễm của cô vẫn còn nhợt nhạt. Trương Minh Vũ cực kỳ đau lòng. Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Anh ngạc nhiên. Lấy ra xem mới biết là cuộc gọi từ Tần Minh Nguyệt. Cô ta gọi mình làm gì? Trương Minh Vũ nhấn nút nghe. Phút chốc, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Trương Minh Vũ, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé". Anh sững ra một chốc. Lát sau anh mới hiểu cô ta đang nhắc đến chuyện cục trưởng. Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "Côxứng đáng mà, tôi cũng không ngờ lời nói của tôi lại có trọng lượng như vậy..."