*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hừ! Trương Minh Vũ cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Anh bước nhanh qua, cẩn thận đi vào trong. Tí tách, tí tách. Nước chảy tí tách, cả hành lang vô cùng âm u. "Á!" Tiếng kêu thảm thiết lại đột nhiên vang lên! Trương Minh Vũ run rẩy! Tiếng hét vang vọng trong hành lang dài, vô cùng chói tai! Kiều Hân! Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, bước nhanh hơn. "Cô gái, cô vẫn chưa chịu nói à? Cứng miệng quá nhỉ?", một giọng nói nặng nề vang lên! Trương Minh Vũ đi chậm lại theo bản năng! Lâm Kiều Hân cố nén sự đau đớn: "Tôi không biết!" Tim Trương Minh Vũ như nhỏ máu. "Không nói? Tôi muốn xem cô còn im lặng đến lúc nào?" Giọng nói nặng nề của người đàn ông lại vang lên! Bốp! "Á!" Tiếng kêu thất thanh lại vang vọng khắp hành lang! Trương Minh Vũ cảm thấy đau đớn vô cùng! Anh bước nhanh hơn! Mười mét, năm mét, ba mét! Nháy mắt, hai người đã đi đến cuối hành lang. Trước mặt anh là một căn phòng rộng lớn! Trương Minh Vũ nhìn qua thì thấy Lâm Kiều Hân đang bị treo giữa căn phòng! Tóc tai rũ rượi, cơ thể đầy máu! Đùng! Đầu Trương Minh Vũ như nổ tung! Lửa giận bốc lên! Trước mặt Lâm Kiều Hân là người đàn ông cao to lực lưỡng đang huơ chiếc roi! Bên cạnh là hai người đàn ông đang đứng xem. Trên cửa sổ trần, một ông già đang nằm đấy! Người đó là Chung Hải! Ken két! Trương Minh Vũ nghiến răng ken két! Lâm Kiều Hân đầu đầy mồ hôi, trong đôi mắt tuyệt vọng... tràn ngập sự quật cường! Chung Hải lạnh lùng nói: "Tôi bảo rồi, cô ta không biết chuyện của nhà họ Lâm đâu, cậu có hỏi nữa cũng chẳng có tác dụng gì". Người đàn ông lạnh lùng nói: "Hừ! Thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Tôi làm việc còn cần ông dạy chắc?" Chung Hải không nhìn nữa. Bốp! Người đàn ông lại vung