Tần Minh Nguyệt liếc mắt. Trông vô cùng xinh đẹp. Trương Minh Vũ cũng chán chẳng buồn nghĩ. Người cũng đi rồi. Hai người quay người, đi ra cửa tiểu khu. Đội cảnh sát đến. Trương Minh Vũ bĩu môi. Tốc độ như này thì giải quyết được gì? Tần Minh Nguyệt cũng bất lực. Đội cảnh sát bắt đầu dập lửa. Tần Minh Nguyệt ngồi lên xe cảnh sát với Trương Minh Vũ rồi rời khỏi. Chả thu hoạch được gì cả... Tần Minh Nguyệt liếc mắt hỏi: "Cảm ơn, tôi mời anh ăn bữa cơm nhé?" Trương Minh Vũ lạnh lùng đáp: "Không cần". Tần Minh Nguyệt bĩu môi đáp: "Không cần thì thôi". Trương Minh Vũ trợn trừng mắt. Anh đột nhiên nhớ đến chuyện nhà Âu Dương, trong lòng bắt đầu hưng phấn. Trương Minh Vũ lẩm bẩm cười nói: "Ăn cơm cũng được". Tần Minh Nguyệt hừ một tiếng, chẳng nói gì nữa. Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại ở cửa một nhà hàng nhỏ. Tần Minh Nguyệt bước những bước dài đi ra ngoài. Trương Minh Vũ mỉm cười, âm thầm đi theo. Hai người nhanh chóng đi vào trong nhà hàng. Mặc dù không lớn nhưng rất sạch sẽ. Tần Minh Nguyệt chọn mấy món sau đó đi ra góc ngồi. Trương Minh Vũ cười hỏi: "Haizz, tôi hỏi cô mấy chuyện nhé?" Tần Minh Nguyệt lạnh lùng đáp: "Hỏi đi". Trương Minh Vũ cười hỏi: "Nếu như có kẻ có âm mưu giết người, bọn cô liệu có cách gì để bảo vệ người bị hại không?" Tần Minh Nguyệt sững sờ hỏi: "Anh là người bị hại?" Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: "Không phải, cô trả lời tôi là được rồi". Tần Minh Nguyệt chần chừ một lúc rồi mới nói: "Nếu có đầy đủ chứng cứ thì có thể". Chứng cứ? Trương Minh Vũ sững sờ. Một lúc sau, Trương Minh Vũ lại hỏi: "Nếu như người bị hại là một đại gia tộc thì có thể phái người đến bảo vệ họ không?" Tần Minh Nguyệt liếc mắt nói: "Anh nghĩ đồn cảnh sát là nhà của anh à? Nếu đều đi bảo vệ nhà anh hết thì ai bảo vệ những người khác?" Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy bất lực. Vậy nhà họ Lâm phải làm thế nào đây? Một mình anh.... đâu bảo vệ nổi.... Tần Minh Nguyệtn thấy vậy liền bĩu môi, nói tiếp: "Trừ phi... có mệnh lệnh của cấp trên".