Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 60: Phiên ngoại 1



Khi mùa xuân đến, Cổ Thành dần hồi sinh.

Những bãi cỏ khô héo trong mùa đông lại nhú lên chồi non, trên con đê dài đầy hoa nở rộ, thuyền nan trên sông nối đuôi nhau, người chèo thuyền hát vang.

“Mùa xuân ở Cổ Thành thật đẹp.” Một du khách nói, không ngừng chụp ảnh bằng máy ảnh.

Trương Thần Tinh từ thư viện Cổ Thành đi ra, baga xe đạp cột một chồng sách, gặp Chu Lan đang bán dù trước bưu điện.

Tóc Chu Lan đã bạc trắng, trên mặt nhiều nếp nhăn, nhìn thấy Trương Thần Tinh liền quay mặt đi, ngẩng đầu không nói chuyện. Ánh mắt đầy vẻ căm ghét. Trương Thần Tinh đã quen với thái độ của Chu Lan đối với mình, và cô cũng không muốn nói chuyện với Chu Lan. Chú cô cuối cùng cũng ly hôn với bà ta, chuyển đến sống ở nông thôn, mỗi ngày trồng rau vẽ tranh, cũng khá thanh thản. Thỉnh thoảng ông gọi điện cho Trương Thần Tinh, hoặc gửi một ít hoa quả tự trồng cho cô.

Chu Lan phun một bãi nước bọt theo hướng Trương Thần Tinh đi, động tác chỉnh dù nặng nề hơn nhiều. Trương Thần Tinh nghe thấy tiếng phun ấy, đạp xe chậm lại, cuối cùng vẫn đi tiếp, không muốn có dây dưa gì với Chu Lan cả.

Vừa đạp được mấy cái, nghe thấy tiếng cãi vã phía sau, cô quay lại nhìn, thấy Chu Lan vì phun nước bọt mà cãi nhau với du khách. Du khách nói bà ta phun nước bọt bừa bãi không có văn minh, làm mất hình ảnh của Cổ Thành. Chu Lan nói du khách lo chuyện bao đồng, bà ta chỉ tượng trưng phun một cái. Nói qua nói lại càng lúc càng căng thẳng, du khách cầm điện thoại định tố cáo bà ta, Chu Lan giật lấy điện thoại của người ta.

Dáng vẻ giật điện thoại của bà ta giống như khi làm loạn trong tiệm sách, điên cuồng, bất chấp, cứ như chỉ cần bà ta nổi điên, người khác phải nhường nhịn bà ta vậy.

Trương Thần Tinh đứng đó nhìn một lúc, nhớ lại lời ông Mã nói: Từ khi còn trẻ Chu Lan đã không nhường nhịn ai, chuyện gì cũng phải đứng đầu. Cô ta chỉ thua một lần, đó là ba con không thèm nhìn cô ta một cái. Vì vậy người cô ta ghét nhất là mẹ con, người không thể buông bỏ nhất có lẽ là ba con.

Lớn tuổi rồi, Chu Lan vẫn không thay đổi.

Chu Lan là người duy nhất mà Trương Thần Tinh từng gặp, dù xảy ra chuyện gì, vẫn hành động theo ý mình.

Khi sắp rẽ vào ngõ, cô gặp Chu Mạt tan làm, nên chở cô ấy về cùng.

“Đường Quang Tắc đâu?” Trương Thần Tinh hỏi.

“Đi Thượng Hải rồi.” Chu Mạt nói: “Tuần sau mới về. Mình được tự do thoải mái. Đường Quang Tắc quản lý chặt quá, ngày nào cũng ép mình tái hôn, còn kêu mình sinh con cho anh ấy. Mình mới bao nhiêu tuổi, việc gì phải vội sinh con chứ!”

“Ba mươi tuổi.” Trương Thần Tinh nói.

“Ba mươi tuổi, vẫn là thời gian để chơi đùa mà!” Chu Mạt hừ một tiếng, chồng sách trong tay không nhẹ, làm cổ tay cô ấy hằn lên vết đỏ. Trương Thần Tinh dừng xe, nhận lấy chồng sách từ tay Chu Mạt, mở khóa cửa tiệm sách, bắt đầu mở cửa kinh doanh.

“Tại sao cậu không muốn tái hôn?” Trương Thần Tinh hỏi cô ấy.

“Mình chỉ cảm thấy không cần thiết. Bọn mình không giống như cậu và Lương Mộ. Hai người hoàn toàn yêu nhau, còn bọn mình thì không. Chỉ cảm thấy, như thể vẫn còn có gì đó chưa qua được.”

“Đâu phải có tám mươi mốt kiếp nạn.”

“Ha! Thuận theo tự nhiên thôi!” Chu Mạt đẩy cửa sổ, người chồm ra ngoài, nheo mắt nhìn vào con ngõ dài.

“Mùa xuân rồi, người ở Cổ Thành đông hơn.” Chu Mạt nói: “Dạo này lại dán thông báo, nói là trước mùa hè sẽ kiểm tra đường ống thoát nước quanh đây. Thuyền chở hàng trên sông Cổ cũng được tân trang lại. Thật tốt, cửa hàng của mình cũng được hưởng lợi.”

“Cậu là tiểu phú bà.”

“Đúng vậy.” Chu Mạt nói: “Mỗi lần chuyển tiền cho Lương Mộ, anh ấy đều nói không cần, mình nói mình nhặt được từ gió lớn thổi đến.”

Chu Mạt cười hì hì, mở cửa tủ lạnh lấy ra quả dưa hấu, dùng muỗng múc ăn. Trương Thần Tinh ăn một miếng, liền bị Chu Mạt ngăn lại, “Lương Mộ nói dạo này cậu đau dạ dày.”

“Chỉ đau một lần thôi.”

“Thế cũng không được.” Chu Mạt ôm quả dưa hấu đến bàn xa hơn, “Mình không dám không nghe lời Lương Mộ. Nếu cậu có gì không khỏe, anh ấy không dám làm gì cậu, nhưng sẽ phát cáu với mình! Cậu không biết chồng cậu thế nào sao?” Nói xong cô ấy cười khúc khích.

“Hôm nọ, trưởng thôn bên cạnh nói ông Mã sẽ về đây trông nhà, làm người gác đêm, cậu biết không?” Chu Mạt vừa ăn dưa hấu vừa hỏi.

“Mình tưởng ông Mã đùa.”

Ông Mã luôn đùa rằng ông sẽ trở về, mang theo tro cốt của bà Mã, quay về Cổ Thành. Ông nói đời người, sống đến khi bị chôn nửa thân, chết nơi đất khách quê người là điều tiếc nuối nhất.

“Không phải đùa đâu!” Chu Mạt nhét một miếng dưa hấu lớn vào miệng, miệng phồng lên, “Mình đã gọi điện cho Mã Nam Phong, ông ấy nói ông Mã thật sự muốn về.”

“Chú Nam Phong nghĩ sao?”

“Mã Nam Phong đang cân nhắc. Mình đã nói, về Cổ Thành không thua kém gì bên đó, còn được sống trong nhà mình, giúp cậu trông tiệm sách, giúp trung tâm giao lưu trông coi nhà cửa, náo nhiệt vui vẻ. Tâm trạng tốt thì sức khỏe sẽ tốt.” Chu Mạt lười gọi Mã Nam Phong là chú, cô ấy cảm thấy Mã Nam Phong không xứng làm bậc cha chú. Cứ gọi là Mã Nam Phong.

“Có lẽ Mã Nam Phong đã đồng ý.” Chu Mạt cười.

“Tốt quá.” Trương Thần Tinh rất vui, “Ông Mã có thể trở về, thật sự tốt quá.”

“Đúng vậy. Trước khi ông về, chúng ta làm mền mới cho ông.”

“Cậu thích làm mền thật.”

“Mình thấy thoải mái hơn hàng có sẵn. Nếu không tại sao Đường Quang Tắc lại ở lì đây không chịu đi chứ?”

Trương Thần Tinh cười. Chu Mạt ngốc nghếch, Đường Quang Tắc đâu phải vì mền thoải mái mà không đi.

Tối đó, Trương Thần Tinh kể chuyện này với Lương Mộ, lại hỏi anh: “Anh có vì mền thoải mái mà không đi không?”

“Chỉ cần anh không muốn đi, bất cứ lý do gì cũng sẽ trở thành cái cớ.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như hoa nở, bồn cầu xả nước không tốt, giả vờ bệnh. Lúc đầu, anh cũng đều luôn tìm cớ.” Lương Mộ đếm trên đầu ngón tay những lý do tệ hại ban đầu anh nghĩ ra để được ở bên Trương Thần Tinh. Đếm xong, anh tự cười, “Anh đúng là quá cố chấp.”

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ anh không làm vậy nữa. Anh cứ ở lì, em làm gì được anh?”

Lương Mộ đã có tự tin, liền bắt đầu phóng túng. Trước đây cẩn thận, sợ Trương Thần Tinh không cần mình. Giờ đây da mặt dày, biến thành người Trương Thần Tinh đuổi cũng không đi.

Anh nghiêng người, kéo tóc vương trên cổ Trương Thần Tinh ra sau tai, để lộ khuôn mặt mịn màng của cô.

“Sao vậy?” Ánh mắt của Lương Mộ đầy tình cảm, khiến Trương Thần Tinh không thoải mái.

Lương Mộ lấy từ dưới gối ra một chiếc hộp nhỏ, ngồi dậy, nhìn Trương Thần Tinh.

Đó là chiếc nhẫn trước đây anh chưa kịp tặng, khi đó Trương Thần Tinh không chịu đeo, nói rằng làm việc bất tiện. Nhưng Lương Mộ biết, lúc đó cô không muốn bị ràng buộc bởi bất kỳ danh phận nào, luôn nghĩ rằng tình cảm giữa người với người sẽ không bền lâu. Dù khi ấy có vẻ rất tốt, cô vẫn nghĩ sẽ tan vỡ.

Nhưng Lương Mộ không như vậy.

Trong lòng anh, họ đã kết hôn, đeo nhẫn dường như là sự công nhận trong hôn nhân.

Đôi khi anh tham gia các buổi họp báo, sắp xếp lịch chiếu phim, luôn có người hỏi anh: “Anh đã kết hôn chưa?” Anh rất muốn giơ tay cho người ta xem chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Lúc này anh ngồi dưới ánh trăng, lấy chiếc nhẫn giản dị đeo vào ngón áp út của mình, giơ lên cho Trương Thần Tinh xem. Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng ấm áp, làm ngón tay của Lương Mộ trông càng thon dài.

Trương Thần Tinh đưa tay ra, “Cho em thử?”

Lương Mộ cười, kéo tay cô hôn một cái, rồi mới lấy chiếc nhẫn của cô, chậm rãi đeo vào. Không có nghi lễ đặc biệt nào, ánh trăng là vương miện cho họ.

Trương Thần Tinh nhìn tay hai người đan vào nhau, cảm thấy không thể diễn tả thành lời. Môi cô chạm vào mu bàn tay Lương Mộ, rồi quỳ đối diện để hôn môi anh.

Tối đó, tay Lương Mộ nắm chặt tay Trương Thần Tinh, mạnh mẽ đè cô xuống lớp mền, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn, trong lòng dâng trào cảm giác ấm áp vô hạn.

Sáng hôm sau, khi kéo vali đi công tác, anh còn giơ ngón áp út lên. Tiêu Tử Bằng thấy anh đắc ý, không nhịn được trêu: “Người khác kết hôn đeo nhẫn là chuyện bình thường, sao đến lượt nhà cậu lại phải phiền phức vậy? Còn phải khoe nữa? Tôi chưa từng đeo thì sao nào?”

“Chuyện đó không liên quan đến cậu.” Lương Mộ nói: “Cuộc sống là của chúng tôi, lúc này đeo nhẫn cưới, tôi cũng vui vẻ như thường.”

“Phải, phải. Chỉ có cuộc sống của các cậu là bò chậm chạp tiến tới, và các cậu cũng không vội.”

Lương Mộ bật cười lớn.

Bởi vì trên tay có thêm chiếc nhẫn cưới, anh như có thêm động lực, thậm chí chủ động nói chuyện về tình trạng hôn nhân của mình với người khác. Người ta cũng thấy chủ đề này thú vị, liền hỏi lại: “Đạo diễn Lương thì sao, đã kết hôn chưa?”

Lúc đó Lương Mộ sẽ giơ tay lên: “Kết hôn rồi.”

Trạng thái vừa nghịch ngợm vừa khó chịu này của anh khiến Tiêu Tử Bằng không chịu nổi, lén than thở với Tiền Thư Lâm: “Trước đây cậu ấy không như vậy. Tôi thật không ngờ cậu ấy lại thay đổi như bây giờ.”

“Anh ấy chỉ ngày càng giống anh thôi.” Tiền Thư Lâm lườm anh ấy một cái, “Bây giờ anh đã biết cảm giác của tôi khi mỗi ngày phải nghe anh nói ‘vợ tôi, vợ tôi’ là như thế nào rồi chứ? Chính là cảm giác của anh bây giờ đó.”

“Cô chưa kết hôn nên không hiểu.”

“Tôi không kết hôn, một mình tôi sống rất tốt. Muốn yêu thì yêu, muốn chia tay thì chia tay. Không bị những kẻ tầm thường như các anh định nghĩa!”

Tiền Thư Lâm có nhiều chuyện trong lòng, chỉ riêng tình yêu là không để ý. Trong mắt cô ấy, cô ấy có thể yêu một người thoải mái, nhưng đừng hy vọng cô ấy sẽ yêu lâu. Thế giới rộng lớn thú vị hơn tình yêu nhiều.

Đùa cợt xong, công việc vẫn phải tiếp tục.

Một khi bắt đầu quay, Lương Mộ sẽ nghiêm túc. Anh có yêu cầu cao với tác phẩm của mình, cũng có yêu cầu với người khác. Phim tài liệu yêu cầu sự chân thực, Lương Mộ ghét việc thêm những thứ gọi là “tạo hình nghệ thuật” vào khung hình, chân thật là chân thật.

Cũng vì sự kiên trì này của anh, ngày càng nhiều người thấy cuộc sống thực tế qua các bộ phim tài liệu.

Lần này họ phải đi quay mất khoảng một tháng. Lương Mộ thích công việc, nhưng điều duy nhất anh không thích là vì công việc, anh phải xa Trương Thần Tinh một thời gian dài. Họ mới tái hôn chưa lâu, Lương Mộ còn chưa tận hưởng đủ cuộc sống hôn nhân, đã phải trở thành “cặp đôi xa cách”.

Đôi khi bận rộn đến nửa đêm, anh cũng cố nhịn không gọi cho cô, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ mà cô khó khăn lắm mới có thể điều chỉnh. Nếu có ngày nào đó Trương Thần Tinh chưa ngủ, khi anh kết thúc công việc và nói chuyện với cô qua điện thoại, anh sẽ vui mừng cả ngày, trò chuyện với cô rất lâu.

Một điều tiếc nuối nữa là anh và Trương Thần Tinh kết hôn hai lần, nhưng chưa có một lễ cưới đàng hoàng. Đôi khi Lương Mộ lướt các video đám cưới trên mạng, anh rất cảm động. Thỉnh thoảng tưởng tượng về đám cưới của mình, anh còn thấy xúc động hơn. Lương Mộ nghĩ mình có lẽ sẽ là chú rể khóc lóc tại đám cưới, vừa hạnh phúc vừa xấu hổ.

Trương Thần Tinh vô tình biết được Lương Mộ mong chờ một đám cưới vào một ngày nọ. Studio của anh nhận một công việc tổ chức đám cưới, cô đến hiện trường giúp, La La chỉ vào sân khấu nói: “Ông chủ tự thiết kế đó. Bây giờ ông chủ rất thích nhận những việc như thế này, nói rằng dù bản thân không có, nhưng muốn người khác cảm thấy hạnh phúc.”

“Không có gì?” Trương Thần Tinh hỏi.

“Không có đám cưới.” La La nói: “Hai người chuẩn bị tổ chức đám cưới à?”

“Chưa.”

Tối hôm đó, khi dạo chơi cùng Chu Mạt, Trương Thần Tinh hỏi cô ấy, Chu Mạt lắc đầu, “Mình cũng không có kinh nghiệm. Trước đây mình và Đường Quang Tắc kết hôn thỏa thuận, ai mà đi tổ chức đám cưới chứ? Mệt lắm.”

“Vậy nếu lần sau kết hôn thì sao?”

“Đừng.” Chu Mạt giơ tay, “Đừng kết hôn lần nữa. Bây giờ yêu nhau thoải mái thế này không tốt sao!”

Trương Thần Tinh gật đầu, “Mình cũng nghĩ vậy.” Nhưng tối hôm đó khi nằm trên giường, nghĩ đến Lương Mộ ngồi trên giường lấy hộp nhẫn ra, như cầm một bảo vật vô giá. Trương Thần Tinh cảm thấy trái tim cứng rắn và không lãng mạn của mình có chút lay động.

Có lẽ một đám cưới cũng tốt.

Ít nhất Lương Mộ có thể thỏa mãn cảm giác nghi lễ của anh, và họ cũng có khoảnh khắc cao quý trong hôn nhân của mình.

Hoặc, không vì những thứ gọi là hư vinh đó, chỉ đơn giản là họ, dưới ánh mắt của mọi người, nhìn sâu vào nhau một cái, cũng đã đủ.

Mang suy nghĩ này đi vào giấc ngủ, Trương Thần Tinh thật sự mơ thấy một đám cưới. Cảnh tượng đó quá đẹp, đến mức khi cô mở mắt ra, việc đầu tiên là lấy bút từ ngăn kéo, ghi lại giấc mơ rực rỡ ấy.

Cô nhắn với Lương Mộ: “Em đã mơ một giấc mơ.”

Lương Mộ gọi cho cô: “Giấc mơ gì?”

“Một giấc mơ rất đẹp.”

“Kể cho anh nghe đi?”

“Không.”

Trương Thần Tinh từ chối anh, rồi khẽ cười. Đây là ngày thứ bảy Lương Mộ đi công tác, còn hai mươi bốn ngày nữa anh sẽ trở về.

Trương Thần Tinh cũng bắt đầu đếm ngày, những ngày không có gì đặc biệt này nối thành một đường dài, dần dần len lỏi vào lòng. Và cô cũng bắt đầu nhớ Lương Mộ. Nỗi nhớ đó không mãnh liệt, nhưng từng lớp từng lớp chồng lên nhau, ngày càng nhiều hơn.

Ở nhà có một cuốn lịch, mỗi ngày trôi qua cô xé một trang bỏ vào ngăn kéo, đã tích được bảy trang. Lúc rảnh rỗi Trương Thần Tinh lại lấy ra đếm, từ một đến bảy, rất dễ đếm hết, nhưng cô vẫn đếm lại lần nữa.

Chu Mạt thấy vậy, cảm thán: “Trương Thần Tinh cũng biết nhớ một người rồi! Ngay cả nỗi nhớ của Trương Thần Tinh cũng có phong cách cổ điển!”

Ai mà thời nay còn nhớ một người đến mức phải xé lịch chứ? Có lẽ chỉ có những người như Trương Thần Tinh.

Trương Thần Tinh hơi đỏ mặt, “Đi thôi, đi đón ông Mã.”

“Đúng đúng, đi thôi.”

“Đừng đi nữa, ông Mã về rồi.” Ngoài cửa có người nói chuyện, hai người chạy ra, nhìn thấy ông Mã lâu ngày không gặp. Ông cụ tóc hoa râm, gầy gò hơn lúc rời đi. Chu Mạt lao vào lòng ông, nghẹn ngào: “Ông Mã!”

Trương Thần Tinh bước đến trước ông, kéo áo ông, mắt cũng đỏ hoe.

Khi hai ông bà rời đi, họ cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp lại. Nhìn thấy xe của họ rời khỏi Cổ Thành, trong lòng như trải qua một cuộc chia ly sinh tử. Hôm nay tái ngộ, cảm giác thật ngàn lời khó tả. Họ kéo ông vào tiệm sách ngồi, pha cho ông một tách trà xanh ông thích.

Tách trà tỏa ra hơi nóng, làm mắt người ta cay xè.

“Nói chuyện vui đi.” Ông Mã cười, từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa, “Nhìn xem, ông về rồi. Sẽ ở cùng chủ nhiệm Vạn.”

“Thật tốt.”

“Sau này, nếu mấy đứa không muốn nấu ăn, cứ đến trung tâm giao lưu ăn. Chủ nhiệm Vạn không sống ở đây, ông sẽ ngủ ở phòng trước đây của Lương Mộ. Ban ngày mấy đứa có việc thì cứ đi làm, ông sẽ giúp trông nom tiệm sách. Như trước đây vậy.”

Như trước đây.

Trương Thần Tinh rất thích câu nói này. Cuộc sống đầy biến đổi phức tạp, mọi thứ luôn không ngừng thay đổi. Đôi khi Trương Thần Tinh cảm thấy mình không theo kịp, nên khó tránh khỏi nhớ về quá khứ. Khi ông Mã trở lại, cô thật sự cảm thấy như trở về những ngày xưa cũ.

Cô giúp ông Mã ổn định lại trong sân. Chỗ ở của Lương Mộ trước đây đã được dọn dẹp, chủ nhiệm Vạn còn bổ sung thêm một tủ sách, chứa nhiều sách chuyên môn và các giải thưởng văn hóa từ các buổi giao lưu. Biết ông Mã thích hoa, chủ nhiệm còn đặt nhiều chậu hoa trên bậu cửa sổ.

Ông Mã đứng ở cửa nhìn quanh, không nói gì, khóe mắt khô khốc. Có lẽ vì tuổi già, nước mắt cũng trở nên đục và ít hơn. Rõ ràng là rất buồn, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi cả.

Trương Thần Tinh và Chu Mạt nhìn nhau, đều cảm thấy buồn.

“Ông và bà mấy đứa đã sống ở đây hơn năm mươi năm.”

Hơn năm mươi năm, hơn nửa thế kỷ. Nửa đầu đời lo lắng chuyện cơm áo, nửa sau đời lo lắng cho con cái, về già thì lực bất tòng tâm.

“Sao ông cảm thấy như bà mấy đứa cũng đã trở về.” Ông Mã vuốt ve lan can chạm khắc trong sân, kéo một cái ghế ngồi xuống. Như trở lại quá khứ, ông làm việc trong sân, bà thì nấu cơm trong nhà.

Trương Thần Tinh và Chu Mạt ngồi hai bên ông, như thể nhìn thấy bà Mã đang cầm một cái dĩa, mỉm cười mời họ, “Hôm nay ăn cơm ở nhà bà nhé. Bà nấu sườn và ốc.”

“Thời gian trôi nhanh quá.” Chu Mạt nói: “Bây giờ nghĩ lại, hồi nhỏ con ăn nhờ ở đây, tóc bà Mã vẫn còn đen mà!”

“Bây giờ các con đều lớn cả rồi.”

Ông Mã thở dài.

“Đúng rồi, con và Trương Thần Tinh đã làm mền mới cho ông! Giống y hệt của bọn con, không, còn thoải mái hơn.” Chu Mạt nói xong chạy ra sau tiệm sách ôm mền ra, trong lúc riêng tư này, ông Mã hỏi Trương Thần Tinh: “Ổn rồi chứ?”

“Dạ ổn rồi ông.”

“Không đi lên núi nữa?”

“Không nữa.”

Ông Mã rất hài lòng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, “Hãy sống thật tốt với Lương Mộ. Những chuyện đã qua hãy để nó qua. Khi bà các con mất, ông như bị rút hết xương, thật sự muốn đâm đầu vào chết theo bà ấy.”

“Nhưng rồi cũng vượt qua được.”

Trương Thần Tinh gật đầu, lấy điện thoại ra cho ông Mã xem ảnh. Đó là ảnh Lương Mộ chụp cô và họ, “Lương Mộ nói chụp nhiều một chút, năm nay nếu kinh tế cho phép, sẽ thuê một cửa hàng nhỏ trong ngõ, mở một tiệm chụp ảnh cổ.”

Ông Mã cầm điện thoại xem từng tấm, dưới ống kính của Lương Mộ, Trương Thần Tinh càng trở nên đặc biệt.

“Vậy ông cũng phải chụp ảnh. Mấy đứa mỗi năm chụp cho ông một tấm, chụp đến khi ông chết.”

“Vậy phải chụp bốn mươi năm.” Trương Thần Tinh nói.

Ông Mã cười.

Chu Mạt ôm mền vào, thấy họ cười, cũng ngốc nghếch cười theo, “Dù con không biết mọi người cười gì, nhưng cứ cười theo là đúng!”

Cô ấy nhanh nhẹn giúp ông Mã trải giường, tiện thể nhận hai cuộc gọi từ Đường Quang Tắc.

“Ông Mã về rồi, em đang trải giường cho ông. Lát nữa gọi lại nhé!”

“Cho anh nói chuyện với ông Mã.”

“Ông Mã không quen anh mà.”

“Chu Mạt!”

Chu Mạt gửi một loạt tin nhắn “hahaha” và một biểu tượng hôn, cố tình trêu anh ấy: “Chồng ơi, em nhớ anh rồi!”

“…”

Trương Thần Tinh cảm thấy đây có lẽ là mùa xuân đẹp nhất trong hai mươi năm qua.

Nếu kêu cô miêu tả chi tiết cảm xúc của mình, cô không thể hoàn toàn diễn tả. Chỉ cảm thấy lòng mình không còn nặng nề, những thứ đã mất lại trở về một chút, khiến cô có thể bình thản ngắm nhìn những bông hoa, những cây cầu, và đọc kỹ những cuốn sách trong tay.

Đây thật sự là một mùa xuân rất đẹp.

Cô nói với Lương Mộ: “Cuộc sống ngọt ngào lên rồi.”

“Sẽ ngày càng ngọt ngào hơn.”

“Một chút ngọt là đủ rồi. Em không tham.”

“Vậy thì ngọt ngào liên tục, ngọt ngào cân bằng.” Lương Mộ đáp: “Khi anh về, sẽ uống trà với ông Mã.”

“Ông Mã cũng nhớ anh, vừa rồi còn nhắc đến anh.”

“Tất nhiên rồi, bạn vong niên mà.”

Trương Thần Tinh định nhắn “Em cũng nhớ anh”, nhưng lại xóa đi, cô không quen nói những lời tình cảm, luôn cảm thấy quá lạ. Vì vậy cô chụp một tấm ảnh của tờ lịch đã xé rồi gửi cho Lương Mộ: “Bảy tờ rồi. Còn hai mươi bốn tờ nữa là anh về.”

Lương Mộ nhìn bức ảnh, trong lòng ngọt ngào, tự hào nói với Tiền Thư Lâm: “Trương Thần Tinh nhớ tôi rồi. Rất nhớ.”

“Sao anh biết? Cô ấy nói với anh nhớ anh lắm hả?” Tiền Thư Lâm cố tình trêu chọc Lương Mộ. Đôi khi cô ấy thấy chuyện yêu đương này thật thú vị.

“Đúng, cô ấy bày tỏ rồi. Tôi biết mà.” Lương Mộ lấy điện thoại ra xem lịch, rồi nói với Tiền Thư Lâm: “Cố làm thêm hai ngày, kiếm một ngày trống.”

“Làm gì?”

“Về Cổ Thành.”

Trương Thần Tinh chỉ gửi một tấm ảnh thôi mà đã khiến Lương Mộ cảm thấy chuyến công tác này quá dài. Anh mơ tưởng có thể kiếm được thời gian rảnh, nhưng rồi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cuối cùng tờ lịch của Trương Thần Tinh đã tích được mười bốn tờ, anh vẫn chưa thể về Cổ Thành.

Kế hoạch gây bất ngờ của anh cũng bị bỏ lỡ.

Trương Thần Tinh gửi một tấm ảnh bên bờ sông, hoa ở Cổ Thành đã nở rất nhiều.

“Khi anh về, là lúc hoa nở đẹp nhất.”

“Thật sao?”

“Thật. Khi anh về, em sẽ đưa anh đi ngắm hoa.”

Lúc này Trương Thần Tinh đang ở bờ sông, nói chuyện với người chèo thuyền. Vị trí cô đứng bị nhánh cây che một nửa, chỉ còn lại bóng dáng dịu dàng. Áo xuân trên người cô khẽ bay theo gió, như nàng tiên nữ.

“Chắc chắn chứ?” Người chèo thuyền hỏi cô: “Ngày 12 tháng 4, chắc chắn tôi sẽ giúp cô chuẩn bị. Vì đều là người Cổ Thành nên tôi không lấy tiền đặt cọc. Nhưng cô không được thay đổi ý định, nếu không chúng tôi sẽ rất buồn.”

“Chắc chắn.” Trương Thần Tinh nói: “Cảm ơn chú.”

“Không có gì.” Người chèo thuyền cười, “Nếu dự án này tốt, chúng tôi sẽ phát triển thêm. Kiếm thêm tiền.”

“Những người trẻ như các cô thật sáng dạ.” Người chèo thuyền khen ngợi, rồi chèo thuyền đi. Trương Thần Tinh nhìn chiếc thuyền nan của ông ấy đi qua cầu, biến mất trên sông, chỉ để lại chút gợn sóng.

Trương Thần Tinh nghĩ, cô không phải là người giỏi giang. Nếu đây được coi là giỏi, chắc chắn là vì cô đang yêu một người nào đó thật lòng, nên mới dốc tâm sức như vậy.

Cô bắt đầu bận rộn, đến mức đôi khi Lương Mộ nói chuyện với cô, phải đợi rất lâu cô mới trả lời. Lương Mộ cảm thấy mình bị lạnh nhạt, liền phàn nàn với cô: “Em phát hiện ra việc gì quan trọng hơn anh sao? Hoặc em đang sửa cái gì quý giá?”

“Ừ.”

“?”

Trương Thần Tinh cứ kỳ lạ như vậy cho đến ngày Lương Mộ trở về.

Lương Mộ về vào buổi chiều. Tiêu Tử Bằng vốn định về Bắc Kinh và Tiền Thư Lâm định về Thượng Hải đột nhiên đổi ý, tuyên bố muốn đi Cổ Thành ngắm hoa, cùng anh trở về. Trên tàu, Tiêu Tử Bằng hỏi Lương Mộ: “Cảm giác thế nào?”

“Cảm giác gì?”

“Chẳng phải nói tiễn biệt thắng tân hôn sao?”

“Chúng tôi không phải tiễn biệt. Đã ba mươi mốt ngày không gặp rồi.”

Tiêu Tử Bằng cười lớn, nhìn Tiền Thư Lâm, cả hai đều có biểu cảm kỳ lạ. Lương Mộ chỉ muốn về nhà nên không để ý.

Xe chạy trên phố Cổ Thành, Lương Mộ luôn cảm thấy có gì đó khác lạ nhưng không nói rõ được. Có lẽ là tâm trạng đã thay đổi. Lần này thật sự có cảm giác về nhà.

Khi họ rẽ vào ngõ Thanh Y, nhìn thấy hoa ở Cổ Thành nở rộ. Những chùm hoa lớn vươn ra từ tường, leo lên tường, và cả trong kẽ đá lát đường, cũng mọc ra một hai bông hoa.

Mùa xuân ở Cổ Thành thật đẹp.

Điều này khiến Lương Mộ cảm thấy bánh xe vali của mình cũng thấm đẫm hương hoa, thêm phần lãng mạn.

Về đến tiệm sách, thấy treo biển: “Hôm nay đóng cửa.” Anh tự nhủ: “Sao lại đóng cửa? Đóng cửa mà không nói với mình một tiếng.”

Tiêu Tử Bằng nói bên cạnh: “Đóng cửa hả? Vậy chúng ta đi dạo ra bờ sông, có thể Trương Thần Tinh ở đó.”

“Tối rồi mà, cô ấy ra bờ sông làm gì?”

“Tối mới nên đi, nhỡ cô ấy rơi xuống sông thì sao?”

Tiêu Tử Bằng nói vậy, Lương Mộ lại thấy lo. Anh để hành lý ở trung tâm giao lưu rồi nhanh chóng đi ra bờ sông. Có lẽ bị Tiêu Tử Bằng dọa, anh thật sự có cảm giác Trương Thần Tinh rơi xuống sông, bước chân vội vàng. Rẽ một góc, anh đến bờ sông.

Cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ.

Thiên đường trên trần gian.

Lương Mộ nhớ đến cụm từ này.

Hàng chục chiếc thuyền nhỏ đậu ven bờ, trên thuyền bày một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có một ngọn đèn. Những dây đèn nối liền trên thuyền chớp chớp, tạo thành một chợ nổi, một quán bar trên sông. Đầu là dải ngân hà sáng lấp lánh, trước mắt là đèn đuốc nhân gian, trải dài thành một dải sao sáng.

Nhìn kỹ hơn, những người ngồi trên thuyền anh đều quen biết. Trình Dư Thu trên thuyền vẫy tay với anh, nhìn quanh, thấy La La và mọi người đã dựng xong máy quay.

Lương Mộ không hiểu chuyện gì xảy ra cho đến khi Tiêu Tử Bằng nói: “Bạn tôi à, đây là đám cưới của cậu.” Nói xong đẩy anh một cái, chỉ về phía xa.

Trương Thần Tinh tổ chức cho Lương Mộ một đám cưới ở Cổ Thành, khung cảnh này có lẽ chỉ ở Cổ Thành mới có thể thấy. Thuyền nan, sông nước, cầu cổ, và người “như đứng giữa lòng nước”.

Trương Thần Tinh mặc một chiếc váy trắng đứng đó, trước mặt cô là một chiếc micro đứng. Cô đứng trong gió Cổ Thành, đứng trong đêm xuân, đứng ở mũi thuyền nan, tặng anh một bài hát. Cô đã tự động viên mình rất nhiều mới có can đảm hát trước mọi người một lần nữa. Chỉ là cô vẫn còn nhút nhát, nhờ người chèo thuyền đưa thuyền đi xa một chút, xa đến mức người trên bờ không nhìn rõ mặt cô.

Lương Mộ như lạc vào giấc mơ.

Một người chèo thuyền gọi anh: “Đi thôi~” Lương Mộ lên thuyền, nước chảy xuôi, đi về phía người anh yêu.

Giọng hát của Trương Thần Tinh hòa cùng tiếng hát trên thuyền, Lương Mộ lên thuyền trong tiếng hát đó. Chiếc thuyền lắc lư nhẹ nhàng, tiếng nước nghe thật ngọt ngào, như rót mật vào tim anh. Anh nhìn Trương Thần Tinh càng lúc càng gần, cảm thấy mình như người hái sao.

Không, nếu anh yêu sao, anh không thể hái cô xuống. Anh nên từ từ đi, đến nơi xa nhất cao nhất, đứng cùng sao. Từ đó cô vẫn là ngôi sao, và anh là bầu trời của cô.

Cả đời này, ôm lấy cô.

Trương Thần Tinh chìa tay về phía Lương Mộ, ngại ngùng nói: “Đám cưới đơn giản thế này, hy vọng anh thích.”

“Anh rất thích. Trương Thần Tinh.”

Trong giấc mơ của Lương Mộ, họ có một đám cưới. Đám cưới đó chỉ có ít người tham dự, họ ngồi trong một sân vườn cổ kính, Trương Thần Tinh và anh lần lượt mời rượu mọi người. Vì biết Trương Thần Tinh không thích náo nhiệt, ngay cả đám cưới trong mơ cũng đơn giản như vậy.

Lương Mộ nắm tay cô, lên thuyền của cô, hai người đứng bên nhau ở mũi thuyền, nhìn những người thân bạn bè ít ỏi.

Trình Dư Thu bất ngờ rơi nước mắt, vỗ vai ba Lương, nói: “Nhìn kìa, thật là xứng đôi.”

Chỉ cần họ đứng bên nhau, đã vượt qua vô số cảnh đẹp trên trần gian.

Có người thúc giục Lương Mộ nói gì đó, nhưng anh lại nghẹn lời.

Trương Thần Tinh yên lặng nhìn anh, tay đặt vào lòng bàn tay anh. Cuối cùng cũng không nói được lời thề nào kinh thiên động địa, chỉ nói một câu cảm ơn.

Sau đó cúi chào thật sâu, rất lâu mới đứng thẳng. Đó là lời cảm ơn cao nhất sau mỗi buổi biểu diễn thời niên thiếu, cảm ơn mọi người đã luôn ở bên.

Chúng ta sẽ cùng ngồi trên một chiếc thuyền suốt đời, xuôi dòng sông, chiêm ngưỡng vô số cảnh đẹp trên nhân gian.

Trương Thần Tinh nghĩ vậy.

Cô hôm đó mơ thấy một giấc mơ như vậy, tỉnh dậy thì vội vàng ghi lại, sợ bỏ lỡ chi tiết nào. Cô mặc áo xuân do mẹ may, trong một đêm ấm áp của Cổ Thành, gả cho người duy nhất cô yêu.

Người thân làm chứng, dòng sông làm chứng, trời đất làm chứng.

Cả đời không thay đổi.

Tối hôm đó, trên sông Cổ Thành vang lên nhiều bài hát hay, du khách hoặc đứng lại trên bờ, hoặc được mời lên thuyền. Họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bất ngờ tham gia một đám cưới, thậm chí không biết đôi uyên ương là ai.

Lương Mộ nắm tay Trương Thần Tinh, lặng lẽ rời khỏi đám đông náo nhiệt. Cả hai rẽ vào ngõ Thanh Y, đi trên con đường nhỏ hẹp về nhà. Hoa nở vào ban đêm càng thơm hơn, Lương Mộ ngắt một bông hoa cài lên tóc Trương Thần Tinh, rồi cả hai cùng cười.

Khi vào tiệm sách, Trương Thần Tinh khóa cửa lại, kéo Lương Mộ vào trong.

Vừa bước vào sân, Lương Mộ thấy những chiếc đèn lồng treo trong sân. Đi vài bước nữa, anh nhìn thấy ngôi nhà của họ.

Nến đỏ, hoa tươi, mền đỏ thêu uyên ương.

Trương Thần Tinh cho Lương Mộ xem những tờ lịch cô đã xé, cô nói: “Ba mươi mốt ngày.” Nỗi nhớ càng ngày càng dày, chất chồng lên nhau.

Lương Mộ gật đầu, ôm cô vào lòng. Có lẽ vì quá hạnh phúc, tay anh hơi run, “Trương Thần Tinh, chúc mừng tân hôn. Cảm ơn em.”

“Lương Mộ, chúc mừng tân hôn. Cảm ơn anh.”

Ngoài tường, có vài người đang áp mặt vào tường.

Tiêu Tử Bằng nói: “Cũng không nghe thấy gì!”

“Tôi có cách!”

Chu Mạt chạy đến chỗ cũ lấy thang, leo qua tường trước, trèo xuống bằng thang bên trong, ngồi xổm cạnh tường. Những người khác cũng lần lượt leo qua.

Họ ngồi xổm ở góc tường, không dám thở mạnh, nghe thấy tiếng giường kêu cót két, Chu Mạt phấn khích vung tay múa chân. Đường Quang Tắc bịt miệng cô ấy lại, mọi người đều nhịn cười.

Lương Mộ hôn lên xương quai xanh của Trương Thần Tinh, khi cô phát ra tiếng, anh chặn môi cô lại, “Bên ngoài có người.”

“Hả?”

“Chắc là bạn thân của em lại nghịch ngợm.” Lương Mộ cười, nháy mắt với Trương Thần Tinh.

Một lát sau, từ trong phòng vang lên tiếng la hét thảm thiết, gần như không cảm nhận được niềm vui của ái ân, mà giống như có ai đó sắp mất mạng. Chu Mạt bịt tai, Đường Quang Tắc kéo tay cô ấy ra, “Không phải em muốn nghe sao?”

“Sao em biết hai người trông hiền lành vậy mà đóng cửa lại thì điên cuồng như thế.”

Tiền Thư Lâm cười đến không thở nổi, lại không dám phát ra tiếng, chỉ biết ôm ngực. Một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

“Không đúng, lặp lại rồi.” Tiêu Tử Bằng nói.

“Cái gì?”

“Tiếng hét đó lặp lại!” Tiêu Tử Bằng đập tay, “Lương Mộ đáng chết này đang trêu chúng ta!”

Anh ấy bất ngờ đứng dậy kéo cửa sổ, thấy hai người đang ngồi trên giường đọc sách, đeo tai nghe chống ồn. Máy tính của Lương Mộ đặt đối diện cửa sổ, để họ nghe nãy giờ.

Đường Quang Tắc nhéo mạnh Chu Mạt, “Chỉ tại em! Cứ muốn nghe!”

Chu Mạt không phục, nhéo lại.

“Thôi, thôi, giải tán đi.” Tiền Thư Lâm phất tay, “Tôi ở đây làm gì, về khách sạn chơi một mình không được sao! Quá thảm, tôi thấy lạnh cả tim.”

“Đúng! Giải tán, giải tán!” Tiêu Tử Bằng cũng phất tay.

“Đừng giải tán.” Lương Mộ đi đến cửa sổ, dịch máy tính sang một bên, chống tay lên bậu cửa, “Mời mọi người ăn cơm nhé?”

“Đi đâu?” Mắt Chu Mạt sáng lên.

“Tìm một nhà hàng mở cửa 24 giờ.”

“Chỉ có trong chợ đêm thôi.”

“Đi thôi!”

Thế là, nhóm bạn cười nói vui vẻ đến sáng.

======

Trương Thần Tinh dự định đi về phía Bắc vào cuối xuân.

Lương Mộ hủy công việc để đi cùng cô.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm họ cùng nhau khởi hành. Lần này vẫn chọn tàu chậm. Hai người ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm cảnh bên ngoài. Lần này, Trương Thần Tinh cuối cùng cũng thấy rõ những cảnh vật ấy.

Cô nhìn những hàng cây xuân vùn vụt lướt qua, những ao nước xanh biếc, đôi khi tàu chạy chậm lại, họ có thể thấy cả chim đậu trên cành.

“Đẹp quá.” Cô nói khẽ.

“Đúng vậy.”

“Sau này em nghĩ, mẹ chôn ở nơi đẹp như vậy, trong lòng cũng có chút an ủi.”

“Đúng vậy.”

Họ mang theo một chiếc vali lớn, trong đó có tám mươi mốt cuốn sách. Mỗi cuốn sách đều có lời đề tặng và chữ viết của ba Trương Thần Tinh. Họ mang theo món quà nặng nề này đến phương Bắc, đến mộ mẹ Trương Thần Tinh.

Mộ của bà đầy hoa nở.

Hoa mọc rậm rạp hơn cả những mộ khác, thậm chí có cả hoa mới trồng. Trương Thần Tinh không biết ai đã tốt bụng trồng nhiều hoa để mẹ cô không cô đơn sau khi chết.

Cô ngồi xuống, mở vali, xếp từng cuốn sách ngay ngắn. Gió xuân thổi qua mặt cô, cô cúi đầu. Lâu sau mới nói: “Mẹ, con đến thăm mẹ.”

“Con mang quà cho mẹ, là sách ba sửa lại khi còn sống.”

“Những cuốn sách này có nhiều chữ viết về mẹ. Con muốn đọc cho mẹ nghe. Nếu mẹ có thể nghe thấy, chắc mẹ sẽ vui. Ba đến giây phút cuối cùng vẫn yêu chúng ta.”

Trương Thần Tinh ngước nhìn Lương Mộ, anh gật đầu.

Cô mở cuốn sách đầu tiên, đọc chậm rãi: “Gặp gỡ tình cờ, đều là khách nơi đất khách.”

Trương Thần Tinh như nhìn thấy một người đàn ông gầy gò, sạch sẽ ngồi dưới đèn, nước mắt chan chứa viết vào trang sách:

“Nếu có kiếp sau, vẫn yêu vợ con đến chết.”

Đó là trong những ngày cuối đời của ông, đau đớn khôn cùng, tự trách mình. Ông hận mình không thể đi thêm chặng nữa, không thể thấy con gái lớn lên, không thể ở bên người vợ đến già.

Ông nói: Nhìn thoáng qua thời trẻ đã khó quên, gặp lại khi xuân đến Cổ Thành. Trái tim và Cổ Thành của tôi, đều nở ngàn vạn hoa.

Ông nói: Con gái nhỏ Trương Thần Tinh, từ nhỏ thông minh lương thiện, yêu sách như tôi.

Ông nói: Người tôi không thể buông bỏ nhất là vợ tôi, cô ấy đang ở độ tuổi đẹp nhất, còn nhiều đường phải đi.

Trương Thần Tinh nghẹn ngào, nhiều lần dừng lại mới có thể tiếp tục đọc.

Một cơn gió thổi qua mộ mẹ, lật trang sách, dừng lại ở dòng chữ: Trân trọng tạm biệt, kiếp sau gặp lại.

Trương Thần Tinh ngừng lại, chờ cơn gió qua, ánh mắt dừng ở dòng chữ đó, bật khóc nức nở.

Một nhà ba người, từ biệt nhau, nếu có kiếp sau, kiếp sau gặp lại. Hai người vẫn yêu nhau, vẫn làm ba mẹ, con vẫn làm con của hai người. Chúng ta vẫn ngồi trong sân vườn cổ kính, đọc sách, viết chữ, nghe ve kêu, trải qua cuộc đời dài đằng đẵng.

Chỉ là kiếp sau gặp lại, xin đừng từ biệt sớm như vậy, đi thêm một chặng, lại thêm một chặng, để con có thể tiễn hai người lần cuối cùng.

Trương Thần Tinh cúi đầu trước mộ mẹ, sau đó từng cuốn sách một được đặt vào vali. Nơi cuối cùng của những cuốn sách là ngôi trường cuối cùng mẹ cô làm việc, nơi sách của ba cô và sách mẹ cô chép sẽ được đặt cạnh nhau.

“Lương Mộ.”

“Hmm?”

“Bao lâu nữa họ sẽ gặp lại nhau?”

“Có lẽ tối nay, khi trời tối, họ sẽ gặp lại.”

Hai người ngồi trên sân trường, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao. Trương Thần Tinh cảm thấy có một ngôi sao rất giống mẹ mình, hơi xa các ngôi sao khác, tỏa sáng một mình. Và một ngôi sao khác, từ từ tiến về phía nó.

Sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.

“Trương Thần Tinh, từ nay em không cần phải phiêu bạt nữa.” Lương Mộ nói.

“Không, em sẽ bắt đầu một cuộc phiêu bạt mới.” Trương Thần Tinh nói với Lương Mộ: “Nếu anh đến nơi xa, em sẽ đến thăm anh.”

“Nhưng ngôi nhà của chúng ta mãi mãi ở Cổ Thành.” Lương Mộ nói.

Mùa xuân ở Cổ Thành, hoa nở đẹp nhất.

Là mùa xuân của họ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.