Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 39: Ngày thứ 3163



Câu chuyện của bà Quách Nho Sâm dự kiến sẽ được chiếu vào ngày hôm sau.

Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng tuân thủ nguyên tắc ba đoạn, cũng chỉnh sửa video lần hai, giữ nguyên tính chân thực của câu chuyện, đồng thời kết hợp thêm các kỹ thuật “vụng về”.

Tài khoản được đặt tên là “Hội tìm người thân” và đã được xác nhận là tài khoản chính thức. Trước khi đăng lên, Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng đã tìm đến nhiều bạn bè, tạo ra một kế hoạch lan truyền.

“Đăng không?” La La đặt con trỏ lên nút đăng, chờ Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng ra hiệu.

Cuối năm 2016, không ai có thể dự đoán được xu hướng của lưu lượng truy cập trên nền tảng, vào năm này, video ngắn vẫn là một thứ “rất mới”. Phần lớn những chiêu trò đều không chịu nổi sự kiểm chứng, ngày càng nhiều người nghiên cứu về “lưu lượng”. Lương Mộ là một đạo diễn phim tài liệu không mấy nổi tiếng, cứ thế mà bước vào cuộc chơi.

“Đăng không?” Lương Mộ hỏi Trương Thần Tinh, “Khách hàng là người quyết định.”

“Đăng.”

Cảm giác này giống như nhiều năm trước, khi Trương Thần Tinh đăng bài tìm người thân đầu tiên trên diễn đàn, từ đó mỗi ngày, mỗi lời nhắn đều trở thành cứu cánh hoặc một cú đánh chí mạng. Thời đại văn bản đã qua, diễn đàn đó hầu như không còn ai đăng nội dung nữa. Trương Thần Tinh đã đăng một thông báo trên diễn đàn, thông báo cho mọi người rằng có thể dùng cách mới để tìm người thân, sau đó cô nhận được vô số tin nhắn, quay phim miễn phí tốn rất nhiều tiền, một trăm ngàn của cô rồi sẽ nhanh chóng cạn kiệt.

Con đường này, một khi đã đi là không có đường lui.

Video được đăng tải.

Mọi người đứng đó nhìn máy tính, La La không ngừng làm mới, thấy lượt xem video tăng lên từng con số lẻ rồi cứ thế dừng rất lâu, ai cũng bị một cảm giác thất vọng vây bủa.

“Đừng bận tâm nữa.” Trương Thần Tinh nói: “Kệ nó đi.”

Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng ra ngoài gọi điện thoại, họ tìm đến những bạn học và bạn bè có “fan club”, năn nỉ họ giúp đỡ. Mười phút sau, lượt xem tăng lên 10.000, một tiếng sau nữa, lượt xem dừng ở 60.000, với hơn trăm lượt chia sẻ và vài chục bình luận.

“Tốt lắm.” Lương Mộ an ủi mọi người: “Ít nhất cũng có người xem. Tan làm thôi, mai đăng video thứ hai.” Rồi anh kéo Trương Thần Tinh ra khỏi studio.

Hôm đó Lương Mộ nói rất ít, khi suy nghĩ anh không thích nói nhiều, còn Trương Thần Tinh vốn đã rất yên lặng, nên hai người cứ thế im lặng đi dưới ánh trăng. Chỉ khi qua đường, Lương Mộ nắm tay Trương Thần Tinh nhét vào túi áo mình, ngón tay anh xoa nhẹ mu bàn tay cô, cảm giác đau nhói khe khẽ len lỏi vào tim Trương Thần Tinh. Cô ngước lên nhìn Lương Mộ, môi anh mím chặt, chân mày hơi nhíu, cằm lấm tấm râu, đẹp trai vô cùng.

Chu Mạt xuống taxi chạy đến trước mặt họ, khoác tay Trương Thần Tinh, hơi thở mang theo mùi rượu.

“Cậu uống rượu hả?” Trương Thần Tinh hỏi cô ấy.

“Hôm nay tụ tập, uống chút rượu nếp. Mình ngủ với cậu được không?” Chu Mạt chu môi, “Về nhà mẹ mình lại cằn nhằn.”

“Được.”

Chu Mạt thấy Lương Mộ không phản đối, ngó đầu nhìn anh, “Hôm nay anh không nói mấy lời vô nghĩa nữa sao?”

“Tâm trạng anh ấy không tốt.” Trương Thần Tinh nói.

“Cậu cũng biết tâm trạng người khác không tốt nữa hả?” Chu Mạt ngạc nhiên, “Trước đây cậu không quan tâm người khác mà.”

“Tôi không phải người khác. Tôi là chồng cô ấy.” Cuối cùng thì Lương Mộ cũng lên tiếng, “Chẳng lẽ cô ấy chỉ được quan tâm cô?”

“Thế này mới đúng!” Chu Mạt cười, “Anh không nói gì, tôi cứ tưởng anh câm rồi.”

Tối đó trên giường, Chu Mạt nói với Trương Thần Tinh: “Lương Mộ khi không nói chuyện thì đẹp chết người. Mở miệng ra thì thấy mà ghét.”

“Còn nữa, hôm nay mình phát hiện, hai người có chút hợp nhau.”

“Lương Mộ, một gã đàn ông phương Bắc, đi bên cạnh cậu, làm cậu trông càng nhỏ bé hơn. Mặt hai người cũng hợp, anh ấy cương nghị, cậu thì rất Giang Nam.”

“Và, khi nhìn hai người, trong đầu mình lại có những hình ảnh bậy bạ.” Chu Mạt che miệng cười, “Mình lo Lương Mộ sẽ nghiền nát cậu mất thôi.”

Hợp nhau.

Chu Mạt là người đầu tiên nói cô và Lương Mộ “hợp nhau”, trước đây Chu Mạt nói cô và Sở Nguyên hợp, hôm nay lại nói cô và Lương Mộ hợp.

“Lương Mộ đáng để yêu.” Chu Mạt nói: “Lương Mộ đối với cậu tốt đến mức như một người không có thật.”

“Đường Quang Tắc không giống vậy, anh ta rất tệ bạc với người khác, nhất là với mình.” Chu Mạt nói: “Tối nay tụ tập, trưởng phòng mới mời anh ta đến, anh ta lại đến thật. Ai cũng biết bọn mình đã ly hôn, cậu đoán xem anh ta làm gì, trong bữa ăn lại khoe ảnh cô gái anh ta hẹn hò gần đây.”

“Rồi cậu làm gì? Cậu không thể chỉ ngồi nghe.” Trương Thần Tinh biết Chu Mạt không phải loại người chịu đựng thiệt thòi, nhìn cô ấy có vẻ nhỏ bé, nhưng không phải người dễ bị bắt nạt.

“Mình chẳng nói gì cả.” Chu Mạt cười khẩy, “Mình nhờ người đến đón, tiện thể ôm ấp trước mặt mọi người. Mình không quan tâm Đường Quang Tắc hay Đường Quang gì gì đó, không cho mình mặt mũi thì anh ta cũng đừng hòng thoải mái.”

Tình cảnh lúc đó rất khó xử.

Mọi người ăn xong từ nhà hàng bước ra, nam nữ đều hơi say, Chu Mạt ngả vào lòng một người đàn ông, âu yếm gọi người nọ là chồng. Mọi người đều nhìn Đường Quang Tắc. Còn Đường Quang Tắc thì gọi xe bỏ đi.

Họ ở trong phòng ngủ nói chuyện, Lương Mộ thì trằn trọc trong tiệm sách.

Anh tự nhận mình là người có thể chấp nhận thất bại, nhưng chuyện của bà Quách Nho Sâm thì không. Lương Mộ thấy mình phải có trách nhiệm, như có một chiếc roi vô hình thúc giục anh, khiến anh phải chạy nhanh hơn, làm việc tốt hơn, không để phụ lòng tin của Trương Thần Tinh, cũng không để một người lớn tuổi phải tìm kiếm suốt một đời mà không có kết quả.

Lúc này đã gần nửa đêm, Lương Mộ trằn trọc không yên.

Nghe thấy cửa phòng Trương Thần Tinh mở, anh cũng ngồi dậy, mở cửa sau của tiệm sách ra.

Trương Thần Tinh bước qua sân nhỏ đi vào, nhảy lên bàn ngồi.

“Chu Mạt ngủ rồi?”

“Ngủ rồi.”

“Sao em không ngủ?”

“Sợ anh có chuyện.”

Trương Thần Tinh hiểu Lương Mộ, hôm nay anh bị đả kích. Anh vốn không bận tâm về những điều này, nhưng chuyện này có ý nghĩa khác, Lương Mộ chắc chắn đang tự trách mình và tìm cách giải quyết.

Lương Mộ choàng mền lên người cô, “Về phòng đi em, lạnh lắm.”

“Em vừa mua một số sách.” Trương Thần Tinh nói.

“Sách gì?”

“Vài cuốn sách tham khảo.”

Trương Thần Tinh không hiểu nhiều về những thứ này, nhưng khi thấy cả studio đều thất vọng, cô cũng cảm thấy buồn theo, “Em sẽ học, chúng ta đừng vội.”

“Có file, anh gửi cho em.”

“Không giống nhau.” Cảm giác đó như ăn thức ăn người khác đã nhai, Trương Thần Tinh không thích. Cô quấn mền nằm nghiêng trên giường tạm, có thể nhìn thấy mặt trăng lạnh lẽo bên ngoài, chiếu sáng mờ mờ lên bức tường loang lổ.

“Lương Mộ, đến phơi trăng đi.”

Phơi trăng trở thành ám hiệu giữa họ. Mỗi khi gặp chuyện khó khăn, hoặc trải qua một ngày không tốt lắm, họ sẽ rủ nhau “phơi trăng”.

Lương Mộ nằm sau lưng cô, để đầu cô gối lên tay mình, tay kia ôm cô, cùng “phơi trăng”.

Ngực Lương Mộ áp vào lưng Trương Thần Tinh, ấm áp, khiến cô cảm thấy đêm đông này cũng không quá khó chịu. Chỉ nhìn ánh trăng một lúc, cô đã xoay lại, ngủ trong vòng tay anh.

Lần này cô không nắm tay anh mà vòng tay ôm eo, vùi mặt vào ngực anh.

Sáng hôm sau hai người bị đánh thức bởi tiếng điện thoại.

Tiếng La La trong điện thoại rất phấn khích: “Đạo diễn! Bùng nổ rồi!”

“Bùng nổ gì?”

“Anh mau xem đi! Video hôm qua!”

Lương Mộ thấy hơi mơ màng, Trương Thần Tinh phản ứng trước, giật lấy điện thoại của anh, mở ứng dụng, thấy video đầu tiên của bà Quách Nho Sâm đã có hơn sáu ngàn bình luận.

Hầu hết đều yêu cầu tác giả đăng ngay video tiếp theo, họ muốn xem hết câu chuyện.

Lương Mộ nhớ lại khi còn đi học, thầy giáo hỏi anh: “Em quay phim tài liệu, để tìm kiếm ý nghĩa gì?”

Có lẽ là vì có được khoảnh khắc này đây, anh thấy mình giúp được một người.

Lương Mộ ôm chặt Trương Thần Tinh, anh ôm chặt đến nỗi tay mình cũng run nhẹ. Chu Mạt dậy không thấy Trương Thần Tinh, đi tìm cô ở tiệm sách, đẩy cửa vào thì thấy cảnh tượng này.

Hai người họ ôm nhau nồng nhiệt và trân trọng, có chút cảm động.

Chu Mạt che mắt cười nói: “Đừng ôm nữa! Ngượng quá đi!”

“Trương Thần Tinh, cậu nói sẽ ngủ với mình, lại chạy qua ngủ với anh ấy, cậu đúng là không thể rời chồng được một ngày mà!”

Lương Mộ hơi đỏ mặt, cài cúc áo, “Anh đi làm trước. Nếu có tin gì, anh sẽ báo em.”

“Ừ.”

“Ăn đúng giờ, nhớ thoa kem dưỡng tay.”

“Ừ.”

Lương Mộ xoa đầu Trương Thần Tinh, quay người đi, mặt còn chưa rửa.

Chu Mạt đột nhiên thấy ghen tị, “Cậu nhìn mà xem, tình yêu của anh ấy dành cho cậu thật rõ rệt.”

“Hả?”

“Anh ấy luôn lo lắng cho tay cậu. Sợ một thời gian nữa sẽ sưng lên. Vậy nên anh ấy nhắc cậu thoa kem dưỡng tay.”

Chu Mạt cảm động vì Lương Mộ.

Trương Thần Tinh cũng cảm động vì Lương Mộ.

Cô nhớ đến những lần Lương Mộ xoa nhẹ mu bàn tay cô, luôn trách cô không biết chăm sóc bản thân mình.

Chu Mạt đứng phía sau nghe điện thoại, Trương Thần Tinh nghe cô ấy gọi: “Anh Sở Nguyên.” Sau đó là những câu khách sáo. Chu Mạt tắt điện thoại rồi nói với Trương Thần Tinh: “Anh Sở Nguyên đã về nước hồi tuần trước.”

“Ừ.”

“Anh ấy nói sẽ đi du lịch một chuyến, cuối năm mới về phố cổ. Hỏi mình có thời gian cùng ăn một bữa không.” Chu Mạt đếm ngón tay, “Có năm năm không gặp rồi nhỉ?”

“Mình không nhớ.”

“Trước đó mẹ anh ấy nói anh ấy lớn tuổi rồi mà chưa chịu kết hôn.” Chu Mạt nói: “Mấy hôm nay mẹ anh ấy gọi khoe, nói phố cổ cải tạo, mời đội của anh ấy làm tư vấn. Không biết thật hay không.”

“Nếu đội của anh ấy làm tư vấn thì phố cổ tiêu thật rồi.”

Để một người không thích phố cổ làm tư vấn cải tạo, phố cổ chỉ có thể hoàn toàn biến dạng.

“Cũng có thể anh ấy đã thay đổi?”

“Anh ấy sẽ không thay đổi.”

Tham vọng của Sở Nguyên rất lớn.

Anh ấy nghĩ rằng mọi thành phố đều nên nhanh chóng phát triển để bừng lên sức sống, mọi thứ cũ kỹ đều nên bị thay thế; mọi thứ không theo kịp thời đại đều nên biến mất.

Trương Thần Tinh không đồng ý với anh ấy, cũng không muốn tranh cãi với anh ấy.

“Nếu lúc đó anh Sở Nguyên không như vậy, cậu có ở bên anh ấy không?” Chu Mạt hỏi.

“Không đâu. Câu trả lời mãi mãi không đổi.”

Trương Thần Tinh ghét sự sắc bén của Sở Nguyên, anh ấy luôn hướng mũi dao về phía người khác. Anh ấy không giống Lương Mộ, Lương Mộ cũng sắc bén nhưng ấm áp hơn.

Trương Thần Tinh không muốn thảo luận về Sở Nguyên, để lại tiệm sách cho Chu Mạt, đạp xe đến cửa hàng giấy. Chủ cửa hàng vẫn mơ màng ngủ, thấy Trương Thần Tinh thì lấy giấy từ quầy ra, chậm rãi nói: “Có duyên thật đấy.”

“Sao ạ?”

“Chủ nhân của cuốn ‘Hoa Gian Tập’ muốn gặp con.”

“Tại sao?”

“Sao ông biết được.”

Trương Thần Tinh cuộn giấy lại, mang sau lưng, nói với chủ cửa hàng: “Nói người đó đến tìm con ở ngõ Thanh Y.”

“Là một bà cụ.”

“Dạ?”

“Chủ nhân là một bà cụ, hơn bảy mươi tuổi.”

“Ồ.”

Trương Thần Tinh không hỏi thêm, đạp xe trở về. Vừa đến tiệm sách thì nhận được cuộc gọi từ viện dưỡng lão, nhân viên ở đầu dây bên kia nói: “Cô Trương, cô có thể đến đây không?”

“Sao vậy?”

“Có chuyện rồi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.