Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 23: Chương 23




Cô ấy lắc đầu: “Hình ảnh trên camera giám sát không rõ lắm, cô ta bị Tân Hạo Đình ôm che hết toàn thân nên không nhìn thấy rõ mặt.”
“Bây giờ có phải video ở trong tay cậu không?” Tôi hỏi.

Cô ấy cầm lấy điện thoại và gửi cho tôi một đoạn video.

Đêm hôm đó có rất nhiều người trên đường phố và bóng dáng của Tân Hạo Đình xuất hiện trong video chỉ trong giây lát, nhưng anh ta đang mặc chiếc áo khoác mà tôi đã ủi.

Dáng người cao lớn của anh ta nổi bật giữa đám đông, bên trái đang ôm một người phụ nữ mặc chiếc áo màu hồng nhạt, bóng dáng của người phụ nữ đó được bóng dáng cao lớn của anh ta che chắn gần hết.

Tôi phóng to hình ảnh, cũng vẫn như thế, căn bản không nhận ra khuôn mặt người phụ nữ đó, bên trong chiếc áo khoác của Tân Hạo Đình chính là chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt ấy.

“Anh ta thật là dụng tâm, tính toán thật giỏi!” Tôi nói xong, nước mắt lưng tròng.

Y Mộc lặng lẽ bước đến, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy bờ vai tôi.


Tôi giơ điện thoại trên tay lên và nói trong nước mắt: “Tối hôm đó, tớ nhìn thấy bóng dáng anh ta trên sóng trực tiếp của TikTok nên đã gọi video cho anh ta.”
Tôi dừng lại và cố gắng bình tĩnh kiềm chế cảm xúc: “...!Không ngờ anh ta lại tìm được một nhà hàng… cởi áo khoác ra rồi đứng ở hành lang của nhà hàng và gọi điện video cho tớ.

Ha ha ha, anh ta thực sự là một con cáo già! Anh ta lừa dối tớ mà sắc mặt không hề thay đổi, tim không đập loạn nhịp.”
Tôi cười điên cuồng, tự rót cho mình một ly rượu, ngửa cổ đổ vào miệng, Y Mộc cũng không ngăn cản.

“Y Mộc...!cậu không nên gạt tớ, tớ…”
“Ngày hôm đó cậu nhìn thấy tớ hẹn anh ta ở trong quán trà, chính là muốn đánh chết anh ta, bảo anh ta đừng quá đáng.

Cho nên tớ mới không muốn để cậu biết tớ đến gặp anh ta một mình!” Y Mộc uống một hớp rượu.

Đột nhiên tôi suy sụp, nỗi lo lắng bồn chồn, sợ hãi bất lực và vẻ tiều tụy khốn khổ mấy ngày qua òa vỡ.

Tôi kể cho Y Mộc nghe tất cả những gì tôi biết, bao gồm cả việc tối qua sau khi anh ta làm Điềm Điềm bị ngã rồi lại còn tiếp tục nói dối.

“Cậu muốn làm thế nào?” Y Mộc bình tĩnh hỏi tôi.

“Tớ không cam lòng để anh ta bắt nạt mình như thế này, anh ta đã phụ tớ thì nhất định phải trả giá.

Tớ muốn anh ta phải trả lại gấp đôi, không phải vì tớ mà vì con gái tớ, tớ muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.”
“Cậu nghiêm túc đó chứ?” Y Mộc hỏi lại.

Tôi gật đầu thật mạnh, Y Mộc phân tích mọi khả năng cho tôi nghe khiến toàn thân tôi như cứng đơ.

Tôi hiểu những gì cô ấy nói, cô ấy sợ rằng nếu tôi đưa ra quyết định dứt khoát như vậy thì tôi sẽ mất tất cả mọi thứ ban đầu.


Nhưng nếu tôi không dứt khoát như thế thì tôi có thể quay lại như ban đầu được sao?
Câu trả lời rõ ràng là không thể.

Vì vậy, tôi kiên quyết gật đầu: “Tớ nghĩ kỹ rồi.”
Y Mộc chăm chú nhìn tôi hồi lâu: “Tớ sẽ giúp cậu.”
Khi tôi rời khỏi chỗ của Y Mộc, tâm trí tôi trở nên vô cùng minh mẫn, giống như cánh chim cô đơn đã lạc lối từ lâu, nay lại tìm được phương hướng.

Tân Hạo Đình về sớm và chơi với Điềm Điềm trong căn phòng khách chật hẹp.

Tất nhiên, trẻ con không biết nói dối, con bé cứ bi ba bi bô kể cho anh ta nghe về căn nhà của dì Mộc đẹp như thế nào, còn tôi vẫn ung dung thản nhiên làm cơm chiều nhưng vẫn tỏ vẻ rất hài lòng về Kim Địa Hoa Phủ.

Tôi âm thầm quan sát Tân Hạo Đình, mặc dù anh ta đang trả lời nhưng có thể nhận thấy vẻ mặt hơi mất tập trung.

Trong bữa ăn, anh ta cố ý hỏi tôi, nghĩ gì mà lại đến chỗ của Y Mộc thế? Tôi hờ hững trả lời, có thể nhận ra là anh ta rất canh cánh trong lòng về chuyện tôi đến nhà của Y Mộc.

Ngày hôm sau.

Tôi trang điểm cẩn thận và lại gửi Điềm Điềm đến trường mẫu giáo rồi đến công ty.


Khi bước vào văn phòng của Tân Hạo Đình, thậm chí anh ta còn chưa đến.

Từ Quốc Thiên nhìn thấy bóng dáng của tôi thì vội vàng chạy tới: “Chị dâu, sao hôm nay chị lại đến đây vậy?”
Nhìn nụ cười nịnh nọt của cậu ta là tôi nghĩ ngay đến bộ dạng kinh tởm của cậu ta trong điện thoại của tôi, nghĩ đến cậu ta và Tân Hạo Đình cấu kết với nhau làm việc xấu thì tôi trả lời với vẻ rất chắc chắn: “Từ hôm nay, tôi sẽ đến công ty làm việc.”
“Hả? Đi… đi làm sao?” Rõ ràng Từ Quốc Thiên rất bất ngờ trước câu nói của tôi, biểu cảm hơi cứng ngắc.

“Sao hả? Bất ngờ lắm à?” Tôi nhìn cậu ta và cố ý hỏi.

“… Không, không có! Đáng lẽ chị nên đi làm lại lâu rồi mới đúng, tôi vẫn chưa quên sự uy nghiêm của chị dâu năm đó.” Cậu ta khom lưng gật đầu tươi cười nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.

“Đi gọi người chuẩn bị văn phòng cho tôi!” Tôi nói với giọng ra lệnh.

Từ Quốc Thiên lập tức quay lưng bỏ đi, tôi biết rằng cậu ta đi mật báo cho Tân Hạo Đình..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.