Sau Ly Hôn, Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 8: trai bao



Editor: Ballantine’s - Cô bé nhà bên ám ảnh vì hằng hà sa số thành ngữ của tác nhà họ.





Đặc biệt luyến tiếc cái quỷ á.



Đồ khốn nạn, giả tạo, lại dám hãm hại cô như vậy.



Lâm Nhan mém chút nữa nhịn không được phun một búng máu lên mặt Tiêu Bạch.



Tên chết tiệt Tạ Phong Trần kia ghét cô như vậy không biết sẽ nhạo báng cô như thế nào đâu!



Cô muốn cho tên chó chết đó biết, cô - Lâm Nhan sau khi ly hôn với anh ta cũng có thể sống phơi phới như diều gặp gió, còn đàn ông à?



Bà đây tuyệt đối không thiếu nhé.



Tạ Phong Trần đương nhiên cũng không tin tưởng vào lời giải thích của Tiêu Bạch, Lâm Nhan luyến tiếc anh á?



Quả thực là nực cười, vừa ly hôn thì đã đến chỗ này chơi bời lêu lổng, rõ ràng là vui đến quên cả trời đất luôn ấy chứ!





"Bạch Bạch, em khó chịu quá, muốn ôm một cái." Lâm Nhan mới không phải là một người chịu ngồi yên chờ chết, chờ cho người ta chê cười mình, một đôi tay mềm mại không xương hướng lên người Tiêu Bạch mà quấn lấy như dây leo, thực ra ở chỗ không ai nhìn thấy thì hết cấu lại bấm anh.



Không khí trong đại sảnh đột nhiên giảm xuống đến mức đóng băng, Tiêu Bạch chỉ cảm thấy trên khuôn mặt âm trầm của Tạ Phong Trần ẩn giấu mưa máu gió tanh giống như có thể cắn nuốt anh bất cứ lúc nào.



Triển Vọng vốn đang đứng một bên xem kịch vui lập tức trợn mắt há hốc mồm.



Lâm Nhan, người phụ nữ này thật là dũng mãnh!



Hai năm trước thì gài bẫy anh trai anh, chiếm lấy vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Tạ nhưng không làm tròn nghĩa vụ, vậy mà hiện tại dám làm trò trước mặt anh Tạ, ve vãn thằng con rơi kia.



Nhìn ánh mắt của anh trai anh như muốn giết đôi gian phu... này diệt khẩu.



Điều đáng sợ là người phụ nữ cặn bã kia còn rất xảo quyệt, Tiêu Bạch trên danh nghĩa vẫn là người đại diện của cô ta, không chừng hai người đã sớm cấu kết với nhau làm chuyện xấu rồi, bí mật thông dâm, đáng thương anh trai anh từ đầu đến cuối đều là một người bị hại vô tội.



Triển Vọng cảm thấy điều hòa của đại sảnh dường như đã giảm xuống mấy độ, rất lạnh.



"Xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều người chen chúc trong đại sảnh như vậy?" Đêm nay Hàn Hữu Niên đưa Lâm Sanh tới.





"Lâm tiểu thư, Hàn thiếu, vừa rồi..."



Ngại thân phận đặc thù của Hàn Hữu Niên, người nhân viên cũng không dám giấu giếm, lướt qua chuyện Lưu Minh Dương giải thích hoàn chỉnh chuyện tối nay.



Lâm Sanh vốn không có hứng thú nhưng vừa quay đầu liền chú ý đến chỗ mọi người đang tập trung lúc này.



Hai khuôn mặt rất quen lập tức đập vào mắt cô ta. Cuối cùng tầm mắt cô ta dừng lại trên người phụ nữ đang ôm Tiêu Bạch, ánh mắt dại ra, kéo Hàn Hữu Niên cùng nhau đi qua, "Tiêu thiếu? Anh rể, làm sao mọi người đều ở đây? Đây là... Nhan Nhan sao? Sao chị ấy lại uống thành như vậy?"



Ngày trước Lâm Sanh trở về nhà họ Lâm cũng không công bố thân phận Lâm Nhan không phải là con ruột. Trên danh nghĩa, nhà họ Lâm thông báo Lâm Nhan là chị gái của Lâm Sanh, sau khi Lâm Nhan gả cho Tạ Phong Trần thì xem như anh là anh rể trên danh nghĩa của Lâm Sanh.



Nhưng mà Tạ Phong Trần và nhà họ Lâm chưa từng qua lại với nhau.



Lâm Sanh khách sáo, lễ phép chào hỏi nhưng sắc mặt Tạ Phong Trần vẫn tối đen như mực, cô ta hơi lộ vẻ quẫn bách.



Những người đàn ông trong đại sảnh đều không ai mở miệng, rõ ràng là rơi vào một tình thế căng thẳng không biết tên nào đó.



Lâm Sanh đành phải nhìn Lâm Nhan, quần áo hở hang, vậy mà dám ôm ôm ấp ấp với Tiêu Bạch trước mặt mọi người, nhìn gương mặt của Tạ thiếu kìa, quả thật rất giống hiện trường bắt kẻ thông dâm.



Lâm Sanh có lòng tốt đến đỡ cô, muốn kéo cô ra khỏi người Tiêu Bạch: "Nhan Nhan, Nhan Nhan, chị tỉnh lại đi, anh rể đến rồi kìa."



Anh rể?



Không nói đến chuyện cô đã ly hôn với Tạ Phong Trần, cô đã nói rõ ràng là kết thúc với nhà họ Lâm rồi, thật không biết người phụ nữ này là thánh mẫu hay là có ý gì mà đi quan tâm một người phụ nữ tu hú chiếm tổ chim khách chiếm cuộc sống của cô ta để làm gì?



Cô ta không biết là hai người tốt nhất là cả đời đừng nên có quan hệ gì với nhau à?



Lâm Nhan đau đầu, bởi vì say rượu nên cô cũng có chút không khống chế được tính khí của mình, cáu kỉnh gạt tay Lâm Sanh ra, ánh mắt mơ màng nhìn cô ta, đột nhiên khẽ cười: "Cô là ai vậy? Làm sao có anh rể thế? Bổn tiểu thư bây giờ là người độc thân chưa kết hôn, độc thân, cô hiểu không? Đừng đụng vào tôi, bảo vệ tốt người đàn ông của cô là được rồi, đừng có động tay động chân."



Độc thân là ý gì?



Có phải Lâm Nhan và Tạ thiếu chia tay rồi không?



Cô ta cũng không thật sự cảm thấy Lâm Nhan sẽ có gì đó với Tiêu Bạch, nhưng Lâm Nhan vẫn rất thích Hàn Hữu Niên.



Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Sanh lúc đỏ lúc trắng, vừa xấu hổ lại vừa uất ức, thần sắc trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hơi cứng lại.



Trước đó Lâm Nhan nói phải cắt đứt với nhà họ Lâm, có phải là muốn sau này theo đuổi Hữu Niên không phải chịu gánh nặng nào không?



Bố mẹ vẫn không bỏ Lâm Nhan được, chẳng lẽ Lâm Nhan không thèm để ý chút nào đến việc hành vi phóng đãng của cô ta sẽ mang lại ảnh hưởng gì cho nhà họ Lâm và nhà họ Tạ sao?



Hàn Hữu Niên vốn dĩ đang thờ ơ, lạnh nhạt nhưng nhìn thấy Lâm Nhan gạt Lâm Sanh ra, dù uống rượu say nhưng vẫn không quên châm chọc, khiêu khích thì khuôn mặt lập tức lạnh lẽo, bước lên một bước ôm Lâm Sanh vào lòng, đôi mắt lạnh lùng liếc Lâm Nhan: "Sanh Sanh, Tạ thiếu ở đây, đến phiên em đi quan tâm người ta sao? Chúng ta đi thôi!"



Từ sau chuyện chụp ảnh lần trước, Hàn Nữu Niên đối với Lâm Nhan chỉ còn lại chán ghét, bây giờ nhìn thấy cô ta không coi ai ra gì, gần gũi, thân thiết với người khác, anh ta chỉ cảm thấy cô hư thân mất nết thôi.



Lần trước cô ta nói những lời đó ở nhà họ Lâm, anh còn tưởng rằng người phụ nữ này đã cải tà quy chính, nhưng ai biết lại phóng đãng thái quá như thế, lại ở cùng Tiêu Bạch.



Trong giới thượng lưu có không ít vợ chồng kết hợp với nhau vì lợi ích, bọn họ ai chơi phần người đó, quan hệ lung tung sau lưng, nhưng trước mặt người khác luôn ân ái, hài hòa.



Nếu Lâm Nhan thông minh, đương nhiên cũng biết phải bớt phóng túng lại, nhưng cô ta lại lầm đường lạc lối, lộ liễu trắng trợn làm cho tất cả mọi người đều bị bẽ mặt.



Người như vậy chỉ khiến người ta chán ghét, khiến người ta cảm thấy phiền hà.



"Cút đi!" Lâm Nhan cái hiểu cái không gật đầu phụ họa, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn.



"Lâm Nhan, Sanh Sanh rất quan tâm cô, cô đừng có mà không biết tốt xấu." Hàn Hữu Niên bị lời nói của Lâm Nhan làm cho giận đến xanh cả mặt.



"Bạch Bạch, ồn muốn chết, thật là mệt nha, em muốn được cõng." Lâm Nhan làm như không hề nghe thấy lời Hàn Hữu Niên nói, hất khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ gay lên, đuôi mắt cũng hiện lên màu đỏ ửng do say rượu, mềm mại đẩy Tiêu Bạch ra, giang hai tay ra, giống như giận dữ nhưng cũng giống như làm nũng.



Da đầu Tiêu Bạch ngứa ran, hận không thể cắt đầu lưỡi Lâm Nhan, cái miệng nhỏ này líu ríu toàn những câu hại người, anh dám cõng cô à?



Đương nhiên không dám.



Lúc này, anh quyết định chọn giữ lại cái mạng này quan trọng hơn, nhanh tay lẹ mắt dùng một tay đẩy người phụ nữ đang giả bộ nào đó lên người đàn ông sắc mặt khó chịu, xoay người muốn chạy, "Tạ thiếu, tôi nhớ anh tôi có nhắn tối nay tôi phải về nhà một chuyến, vậy Nhan Nhan, ừm, phiền ngài tiện đường đưa cô ấy về nha!"



Lâm Nhan sững sờ còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lên một cơ thể cứng rắn, lành lạnh, trong vòng ôm tản ra mùi rượu và mùi thuốc lá nhàn nhạt, hơn nữa môi cô còn không cẩn thận dán lên chiếc cằm của người đàn ông kia.



Lâm Nhan cảm thấy chân râu lún phún trên cằm người đàn ông hơi cạ cạ.



Tiêu Bạch nói xong thì trốn nhanh như chớp không còn bóng dáng nào, Lâm Nhan sững sờ dựa vào người nào đó, môi dán vào cằm anh, tiến thoái lưỡng nan.



Mịa nó cái đồ chết tiệt, đoạn cầu nối* máu chó gì đây!



*Kiều đoạn (tiếng anh là brigde plot), thuật ngữ thường dùng trong điện ảnh/ truyện tranh, ý là một đoạn chuyển nhỏ, một hành động, 1 câu thoại, một hình ảnh... có vai trò thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện, và sự biến đổi của cảnh.



Cô bỗng nhiên cảm thấy đêm nay mình mượn rượu giả điên để quậy thật là tự lấy đá đập chân mình.



"Wow... hú hú..." Triển Vọng xem kịch vui còn chê chuyện chưa đủ lớn, thấy một cảnh như vậy lập tức huýt sáo cười đùa.



Hết sảy con bà Bảy!



Anh trai anh vậy mà bị người ta hôn.





Còn là vợ trước vừa mới ly hôn xong nữa chứ.



Phải biết rằng anh trai anh có bệnh sạch sẽ, từ trước đến giờ không gần phụ nữ, là hệ cấm dục, bình thường ra ngoài chơi có phụ nữ nào sát lại gần thì mặt anh ấy liền đóng băng.



Lần này người phụ nữ tên Lâm Nhan này xem như là vuốt râu hùm rồi.



"Lâm, Nhan." Tạ Phong Trần chỉ thấy cằm hơi tê tê, cảm thấy một chút ấm áp dán ở cằm, mùi rượu nồng nặc trên người cô khiến người ta nhíu mày.



Khuôn mặt đẹp trai bỗng trở nên mây đen cuồn cuộn, người phụ nữ này thật sự là không biết sống chết, đã ly hôn rồi mà còn quyến rũ anh nữa?



Còn tưởng anh sẽ không có tự chủ giống như đêm đó à?



Lâm Nhan muốn khóc, cũng muốn chết.



Cô cũng có muốn đâu, đều do tên đồng đội heo Tiêu Bạch kia, đồ khốn kiếp, tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa, vậy mà lại không có lương tâm giao cô cho tên chó chết này.



Biết rõ cô uống không ít, đứng cũng không vững, bây giờ thì hay rồi.



Tên chó chết này chắc chắn sẽ hiểu lầm cô yêu thương, nhung nhớ, chiếm tiện nghi của anh ta, không chừng còn đang nghĩ làm sao để châm chọc cô đó!



Nhưng cơ thể hai người gần gũi dán sát vào nhau như thế, cúc áo vest của anh mở rộng, trên người cô cũng chỉ có một lớp váy mỏng, cô có thể cảm nhận được vẻ mạnh mẽ, rắn rỏi của người đàn ông trong từng lần hít thở nhấp nhô của lồng ngực, còn có độ ấm thông qua quần áo truyền đến nữa.



Thật đúng là... ái muội khiến người ta đỏ mặt.



Trong đầu Lâm Nhan có chút mất khống chế nhớ tới một số hình ảnh kiều diễm trong mộng đêm đó, bàn tay đặt trên ngực người nào đó vô thức giật giật, muốn từ từ rút ra.



Cô không thể tự loạn trận tuyến, cũng không thể khiến người ta biết cô đang giả ngây giả dại, ở đây có nhiều người như vậy, cô không thể quẳng tên kia ra được.



Dù sao cô cũng ăn chén cơm của diễn viên, coi như cô đang luyện tập đi.



Lâm Nhan lập tức giống như cây bồ công anh, gió thổi đến đâu thì cắm rễ ở đó, sức sống mãnh liệt, sừng sững như núi, ngoại trừ cánh tay trái bị đè nặng.



Cổ tay cô bỗng bị một bàn tay to nắm lấy, có một tiếng khiển trách nặng nề vang lên: "Dừng tay!"



"Chóng mặt." Lâm Nhan cụp mắt, vẫn duy trì tư thế đó, giật giật môi, ngoan ngoãn đến mức không chịu nổi, không hề làm ầm ĩ chỉ lẩm bẩm chóng mặt.



Sau đó Triển Vọng nhìn thấy mây đen trên mặt anh trai anh bắt đầu cuồn cuộn, bàn tay để bên hông nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.



Ngực Tạ Phong Trần không ngừng phập phồng, một hơi thở bị nghẹn không lên không xuống, không xả ra được, nhưng anh không phải là Tiêu Bạch, máu lạnh vô tình đẩy Lâm Nhan ra, "Đứng cho vững."



"Ừm." Lâm Nhan cúi đầu, vừa im lặng vừa ngoan ngoãn, đứng lắc la lắc lư, cơ thể nhỏ bé yếu ớt giống như một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã xuống.



Bây giờ thì biết ngoan rồi à, hồi nãy không phải vô cùng gắng sức ôm Tiêu Bạch sao?



Sắc mặt Tạ Phong Trần xanh mét, nhấc chân bước đi, đè xuống suy nghĩ chẳng muốn quản cô ta.



"Anh, đừng nóng giận mà, loại phụ nữ này không nên quan tâm cô ta, để cô ta ở đây là được rồi, để dạy cho cô ta một bài học sâu sắc." Triển Vọng nhanh chân chạy theo sau, nói.



Tần Thành cạn lời liếc mắt nhìn Triển Vọng, cười nhạt một tiếng, thằng đần độn.



Lục Giản vừa mới xử lý xong chuyện của hội sở, nhìn thấy anh mình đi ra ngoài, Lâm Nhan kia thì bị để lại tại chỗ, lập tức hứa hẹn: "Anh, em sẽ để cho người ta trông nom thật kỹ, sẽ không để chuyện không may xảy ra."



Tần Thành một lời khó nói hết nhìn Lục Giản, tên này cũng chẳng khôn hơn được chút nào.



Lâm Nhan nghe thấy tiếng mọi người nói, hiểu rằng Tạ Phong Trần không tính để ý đến cô nữa thì cảm thấy rất vui vẻ, cuối cùng cũng tránh được một kiếp, cô tính yên lặng chờ anh ta đi khỏi thì sẽ rời đi.



Nhưng mà điều hòa của đại sảnh hội sở mở rất lạnh, quần áo Lâm Nhan mỏng manh, cô rụt rụt cổ, dạ dày càng lúc càng khó chịu, ẩn ẩn đau.



Giả điên giả dại cũng phải trả giá thật lớn, đêm nay cô vượt qua cũng không dễ dàng.



Cô bơ vơ một mình không có người chống đỡ, người ra vào Hoàng Đình không phú cũng quý, cô không thể trêu vào những người này chỉ có thể dùng cách quanh co này để giúp người bị đánh kia.



Nếu không gặp được tên đàn ông chết tiệt kia thì hành động của cô đêm nay vẫn được xem là hoàn mỹ.



Tạ Phong Trần nghiêm mặt bước hai ba bước đi đến cánh cửa xoay tròn, thoáng tùy ý nhìn ảnh ngược của bóng người kia trong cửa thủy tinh sát đất, người phụ nữ kia vẫn đứng im tại chỗ như cũ, cái đầu nhỏ cúi xuống, vậy mà cũng không đi theo một bước nào.



Đáng chết!



Anh vốn dĩ còn tưởng rằng cô đang giả ngây giả dại đối phó anh, cố ý khiến anh chán ghét nhưng xem ra thật đúng là say mèm rồi.



Tạ Phong Trần ngồi trong xe hút hết hai điếu thuốc mới không kiên nhẫn phân phó Trần Sảng đang ngồi trên ghế lái: "Đi mang người ra đây."



Trong đại sảnh, Lâm Nhan nhẩm tính thời gian cũng đến lúc rồi, ôm dạ dày định rời đi.



Không ngờ Trần Sảng xuất hiện, còn để cho nhân viên nữ đỡ cô lên xe của tên thối tha kia.



Trần Sảng đã đến đón người từ sớm, chuyện xảy ra trong hội sở cũng hiểu rõ tường tận, cậu cũng biết người ông chủ để mình đi đón là ai, xuống xe bước vào hội sở thì trực tiếp bắt chuyện với một nữ phục vụ, nhờ người ta giúp đỡ đưa người kia lên xe.



Khí lạnh trong xe mở lớn đến mức tối đa, hơn nữa còn có di động lạnh lẽo trong tay, cô cảm thấy dạ dày mình đang cuộn lên càng lúc càng mạnh, cô chỉ có thể khoanh tay ôm trước bụng dựa vào trên ghế da lạnh run người, thầm cầu nguyện có thể chịu đựng được đến lúc về đến nhà.



Đôi mắt lạnh của Tạ Phong Trần nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô cũng không có phản ứng gì, về đến nhà giao cô cho người giúp việc xong thì đi luôn.





Lâm Nhan uống xong canh giải rượu, ngả đầu xuống giường là ngủ, buổi tối ngày thứ hai lại giống như chưa từng xảy ra cả, ăn mặc, trang điểm rất xinh đẹp đi gặp đám em trai xinh như hoa.



Tiêu Bạch bởi vì tối hôm trước ném Lâm Nhan ở lại nên ôm tâm trạng chuộc tội, chỉ có thể để cô lấn lướt.



Ngày thứ ba, Lâm Nhan còn mang điểm tâm đến cho mấy cậu bé.



Đến ngày thứ năm, Lâm Nhan còn mang cho mấy đứa đó lễ vật, đến lúc gần về thì hẹn cả nhóm cuối tuần ra ngoài chơi.



Lâm Nhan vốn chỉ nghĩ hỏi thử một lần, nhưng không ngờ rằng mấy cậu kia lại đồng ý.



Lâm Nhan hơi phấn chấn, Tiêu Bạch bị hành động cợt nhả của cô làm sợ tới mức mất hồn mất vía, suy sụp hỏi: "Bà cố nội, không phải em định làm thật đó chứ?"



Lâm Nhan hơi khó hiểu: "Thật hay giả cái gì?"



"Em tính nuôi mấy tên trai bao* này à? Em điên rồi hả?” Sắc mặt Tiêu Bạch rất khó coi, anh nuông chiều cô vui đùa thoải mái vài ngày, không nghĩ tới Lâm Nhan hoàn toàn ném công việc ra sau đầu, hoàn toàn buông thả bản thân.



*Tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng): chỉ những người con trai có vẻ ngoài đẹp trai nhưng ham ăn biếng làm, sống dựa vào phụ nữ, thường hay gọi là trai bao.



"Vì sao lại không được? Nhiều người cùng chơi rất vui mà! Bọn họ rất tốt với em!" Lâm Nhan lườm Tiêu Bạch một cái, không thèm để ý.



Năm ngày liên tục, mỗi tối Lâm Nhan đều có mặt ở hội sở Hoàng Đình, muốn người ta không chú ý đến cũng rất khó.



Bởi vì Tạ Phong Trần ly hôn, mấy ngày gần đây, đêm nào đám người Triển Vọng cũng tổ chức quẩy ở Hoàng Đình mãi cho đến khi lại đụng mặt Lâm Nhan.



Khuôn mặt kia của Tạ Phong Trần đã không thể dùng u ám để hình dung nữa rồi, Lục Giản lo lắng không yên sợ tai bay vạ gió, sau khi nghĩ sâu tính kỹ một lượt thì quyết định đem tất cả những hành động mấy ngày nay của Lâm Nhan nói hết cho anh.



"Lâm Nhan, ừm, mấy ngày gần đây, đêm nào cũng đến bên này, nghe nói là vừa ý bốn tên trai bao, ra tay còn rất hào phóng..." Lục Giản đã không thể nói thêm được nữa.



Triển Vọng chưa từng thấy sắc mặt anh mình khó coi như vậy, cả người tản ra hơi thở chết chóc, dường như có thể giết người bất cứ lúc nào.



Trong ấn tượng của anh, mặc dù anh mình lạnh lùng, nhưng tính cách cũng rất được, Lâm Nhan có thể khiến anh ấy tức thành như vậy cũng là một nhân tài.



Tam quan* lại bị phá vỡ, người phụ nữ tên Lâm Nhan kia chắc là điên rồi à?



*Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.



Cầm tiền ly hôn của anh trai anh, tìm trai bao dưới tầm mắt anh ấy... còn, còn bốn người lận!



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Lâm Nhan: Ly hôn thật là tốt, tiếp tục buông thả, đời người ngắn ngủi, cần tận hưởng lạc thú trước mắt.



Tiêu Bạch: Ông đây nhìn thấy cô đang tự tìm đường chết đó.



Triển Vọng: Người phụ nữ này không có tam quan, nhưng mà lại là một nhân tài.



Tạ thiếu: Ong bướm lẳng lơ, đồi phong bại tục, ly hôn là quyết định rất chính xác.



Trần Sảng: Haha...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.