Editor: Ballantine’s - Cô bé nhà bên ám ảnh vì hằng hà sa số thành ngữ của tác giả.
"Đương nhiên là thử thách xem cô có đủ tư cách trở thành cháu dâu hay không nha, nhà họ Tạ là danh gia vọng tộc, rất coi trọng lễ nghi, đạo hiếu, nếu cô biểu hiện tốt, được ông cụ đồng ý sớm một chút, đến lúc đó chắc chắn ông cụ có thể yêu cầu thiếu gia về nhà sống cùng cô vui vẻ qua ngày." Dì Lưu là do nhà họ Tạ sắp xếp vào, ở biệt thự đã hai năm, biết được vợ chồng chủ nhân không hòa thuận, một người thì nhiều năm không về nhà, một người thì cả ngày mang bộ mặt lạnh lùng nghiêm khắc, vậy đâu phải là vợ chồng, rõ ràng còn không bằng người dưng nước lã.
Nhưng hai năm nay ông cụ Tạ cũng không nhúng tay vào, mấy ngày hôm trước ông chủ mới trở về nhà, hôm nay ông cụ lại tới đây, bà cảm thấy hai vợ chồng này vẫn còn đường cứu vãn.
Lâm Nhan miễn cưỡng cười, nụ cười không đạt đến đáy mắt, cô với Tạ Phong Trần cũng đã ly hôn, còn nói sống tốt cái gì nữa, thật sự là buồn cười.
Lâm Nhan tập trung nấu mì, dù rằng nguyên chủ là một tiểu thư mười đầu ngón tay không dính nước, nhưng trước khi xuyên qua cô sống cuộc sống tự lập, cũng tự làm việc nhà, làm một tô mì cũng không phải chuyện gì khó, khó chính là làm sao để nấu ngon thôi.
Nhưng mà cô cũng không muốn lấy lòng ông cụ, làm xong nếu ông cụ muốn ăn thì ăn, nếu không ăn được thì cứ để dì Lưu làm.
"Rất nhạt, nhà cô nghèo đến nỗi mua không nổi chút muối à?" Ông cụ ăn miếng thứ nhất, ngay lập tức cau mày.
"Thức ăn đều nấu đến nhũn, làm sao cô không trực tiếp nấu đồ ăn thành bùn luôn đi?" Vẻ mặt ông cụ ghét bỏ.
"Cô xem đi, mì này đã nát thành hình gì rồi? Đều trở thành soup gnocchi*, một chút cảm giác nhai cũng không có..." Ông cụ soi mói thành nghiện.
*Gnocchi: là loại viên bột nhỏ, có độ bông, rất mềm mịn, nhìn như một chiếc bánh bao nhỏ, bé bằng ngón tay, là một sự biến tấu của pasta.
Lâm Nhan không còn gì để nói, ghét bỏ như thế thì đừng ăn nữa là được mà?
Cô đã nói là cô nấu không tốt ông còn muốn cô làm, bây giờ lại bắt bẻ, coi như cô đã hiểu, ông cụ Tạ này cũng không phải là chủ nhân dễ hầu hạ.
May mắn cô sáng suốt, quyết đoán, đã sớm ly hôn với Tạ Phong Trần, nếu không sau này ở nhà họ Tạ còn không bị ông cụ này ghét bỏ đến chết hay sao?
Tạ Phong Trần vừa vào cửa thì nhìn lấy ông nội nhà mình trợn trừng mắt chỉ trích một tô mì, kén cá chọn canh.
Nhưng bắt bẻ thì bắt bẻ, động tác trên tay cũng rất thành thật đưa hết vào trong miệng.
Còn Lâm Nhan bên cạnh bàn ăn thì mang bộ dạng ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, khung cảnh này khỏi phải nói lạ lùng đến cỡ nào.
Lâm Nhan phát hiện ra Tạ Phong Trần đứng ở cửa đầu tiên, vẻ mặt vui vẻ như nhìn thấy cứu tinh, giọng nói mang theo vui sướng nhè nhẹ đến chính bản thân cô cũng không nhận thấy, "Anh đã về à?"
"Ừ." Tạ Phong Trần rất không quen với vẻ nhiệt tình thân thiết này của Lâm Nhan, khuôn mặt cô xán lạn, long lanh, giọng anh có chút không tự nhiên.
"Anh mau chóng giải quyết đi, lần sau đừng để chuyện này xảy ra nữa." Lâm Nhan ghé sát vào, hạ thấp giọng nói bên tai Tạ Phong Trần, hơi thở như lan.
Tạ Phong Trần cảm thấy bên tai có một cơn gió mát thổi qua, thổi đến mức anh ngứa ngáy, tê dại, đôi mắt chợt lóe lên, khom người bước đến bên cạnh bàn ăn, cúi đầu chào ông cụ: "Ông nội, đã trễ thế này sao ông lại đến bên này? Ông có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con, con sẽ trở về."
"Chờ anh trở về? Chỉ sợ đến khi ta chết, cỏ mọc đầy mộ cũng không gặp được mặt anh!" Ông cụ Tạ uống một ngụm nước mì, hừ lạnh trong mũi một tiếng, bất mãn liếc đứa cháu trai nhà mình, trong lòng buồn bực đến phát hoảng.
Hôm qua ông cho người gọi điện thoại cho nó, thằng nhóc thối này cũng không nhắn lại cho ông được một câu nào.
Ông sốt ruột chờ người đến chơi với ông, nuôi nó khôn lớn đến bằng này, kết hôn đã hai năm cũng không mang được thằng chắt về cho ông ôm một cái, đúng là một thằng bỏ đi.
"Thân thể ông mạnh khỏe, sống thêm ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, là con không tốt, nếu ông có chuyện gì cứ nói thẳng với con." Tạ Phong Trần có chút đau đầu, ông nội càng lớn tuổi càng giống như đứa bé vậy.
Tên chết tiệt kia ngoan ngoãn nghe lời như vậy cũng là lần đầu tiên Lâm Nhan nhìn thấy, có chút mới lạ, trong lòng còn có chút vui vẻ.
Nhưng mà hai ông cháu nói chuyện vui vẻ, cô cũng lười làm người xem, rón ra rón rén tính chuồn êm lên lầu nghỉ ngơi, ai ngờ vừa mới động chân một cái, ánh mắt khôn khéo, quắc thước của ông cụ thẳng tắp bắn lại, đáng sợ đến mức khiến tóc gáy cô dựng đứng, tiến thoái lưỡng nan.
"Con chạy cái gì? Lại đây." Dù tuổi ông cụ Tạ đã cao, nhưng khí thế cũng không yếu, ra lệnh một tiếng tràn đầy uy nghiêm.
Lâm Nhan xấu hổ cười cười, ngoan ngoãn bước qua đứng bên cạnh tên chó chết, cười tươi như hoa: "Ông nội, không phải ông đến tìm anh ấy sao?"
Ánh mắt của ông cụ quét một vòng trên hai người trẻ tuổi, lau miệng, không giận mà uy, "Tìm nó, cũng tìm con, tại sao gần đây ông nghe không ít lời đồn đại về hai đứa vậy?"
"Lời đồn không tin được đâu ông." Sắc mặt Tạ Phong Trần như thường, dứt khoát phủ định toàn bộ mọi chuyện.
Lâm Nhan kinh ngạc nhìn thoáng qua Tạ Phong Trần, khó hiểu nghi ngờ.
Ông cụ đã đặt sẵn thang rồi, làm sao anh ta lại không mượn theo giải thích chuyện ly hôn vậy!
Lại còn giấu giấu giếm giếm, mệt thiệt đó!
"Không có lửa làm sao có khói? Hai đứa kết hôn hai năm, ông cũng hết sức tuân thủ lời hứa, hai năm nay không hề quản hai đứa, nhưng mà ông nghe thấy hai đứa ầm ĩ muốn ly hôn à?"
"Không ly hôn à? Vậy làm sao người ta đều đang nói gần đây ngày nào Lâm Nhan cũng chạy đến hội sở Hoàng Đình?” Ánh mắt nghi ngờ của ông cụ Tạ quét về phía Lâm Nhan, mắt sáng như đuốc, vô cùng áp bách.
Lâm Nhan bị nhìn có chút lúng túng, tình huống gì đây?
Dáng vẻ của ông cụ sao lại giống như đang nghi ngờ cô là một phụ nữ cặn bã không tuân theo chuẩn mực đạo đức giống y chang cháu trai ông ấy vậy?
Nhưng rõ ràng là cô ly hôn xong rồi mới tìm mấy cậu chàng đẹp trai nha!
"Ông nội, con nghĩ ông hiểu lầm rồi..." Lâm Nhan cảm thấy oan khuất, cũng không muốn mình bị người khác hiểu lầm, nhịn không được muốn giải thích.
Ai ngờ vừa mới mở miệng thì trên vai nặng trĩu, cánh tay có lực của người đàn ông một tay ôm vai cô kéo vào trong ngực, một bàn tay khác bỗng nhiên nâng lên, dừng trên trán cô, dịu dàng vuốt mấy sợi tóc buông lơi của cô cho gọn, đặt ở sau tai, ngón tay nam tính thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón tay còn hơi lành lạnh, khiến cho Lâm Nhan nổi da gà toàn thân.
"Đúng là hiểu lầm, ông nội, Lâm Nhan từ nhỏ bị chiều hư, thấy con gần đây thường xuyên chạy đến chỗ hội sở của Lục Giản nên cho rằng con ra ngoài tìm phụ nữ, cô ấy ghen, cáu kỉnh với con, sau đó mới suy nghĩ cách để theo dõi con." Tạ Phong Trần nhẹ nhàng giải thích, lại mở miệng nói dối, cuối cùng còn nhìn Lâm Nhan rất tình cảm, chân thành, trên mặt nhẹ nhàng thoải mái, nghiến răng nghiến lợi hỏi cô: "Em nói đúng không?"
"Vâng." Lâm Nhan rất không muốn gật đầu, nhưng cánh tay của người đàn ông trên vai cô sắp bóp nát xương cốt cô rồi, đành phải chịu khuất phục trước áp lực của anh.
"Nếu là hiểu lầm thì nói rõ ràng là tốt rồi, Tiểu Phong, nếu đã cưới con gái người ta thì phải đối xử với người ta thật tốt, chuyển đến đây ở, đừng có lêu lổng ở ngoài suốt ngày, vợ chồng ở riêng thời gian dài cũng khiến người ta chê cười, lâu dần, lời ong tiếng ve gì cũng có thể truyền đi hết." Ông cụ Tạ dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt dịu đi một chút, hiện lên một chút mệt mỏi, thành tâm thành ý dạy bảo.
"Vâng ạ, bọn con sẽ nghe lời ông, thời gian phẫu thuật đã sắp xếp tốt rồi, ông yên tâm dưỡng bệnh đi." Tạ Phong Trần liếc mắt nhìn Lâm Nhan một cái, đồng ý vô cùng sảng khoái.
"Già rồi, thật sự là già rồi, thời gian phẫu thuật càng đến gần thì càng cảm thấy không yên lòng, lúc nào cũng lo lắng con cháu sống không tốt." Ông cụ Tạ thở dài một tiếng, mặc dù trong lòng vẫn rất lo lắng, nhưng cũng xuôi, tiếp tục câu chuyện: "Hai năm nay, trong lòng ông luôn... Thôi, nhìn thấy các con không có chuyện gì, ông cũng yên tâm."
Hai ông cháu nói xong, nội dung hoàn toàn ngược lại so với những gì Lâm Nhan nghĩ, cuối cùng Tạ Phong Trần tự mình đưa tiễn ông cụ trở về. Lâm Nhan ngồi phịch cả người trên sofa, có chút vỡ mộng.
Ông cụ Tạ phải phẫu thuật, chắc Tạ Phong Trần vì muốn trấn an ông cụ mới đồng ý dọn tới đi?
Nhưng cô sắp bán nhà cho người ta rồi.
Trong lòng Lâm Nhan rối bời, không sắp xếp được việc gì, chỉ hy vọng tên đàn ông chó chết ngàn vạn lần đừng đến thật.
Nếu thật sự đến, cô không định giữ lại căn nhà này đâu mà ~~.
Tuy rằng cô quyến luyến cơ thể của tên chó kia, nhưng cô cũng có nguyên tắc của bản thân, tiện nghi của chồng trước thì không thể chiếm.
"Dì à, tôi lên lầu ngủ trước, dì cũng mau khóa cửa rồi nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn có việc cần nhờ dì hỗ trợ đó!" Lâm Nhan ngáp một cái, cơn buồn ngủ kéo đến như lũ về.
"Bây, bây giờ khóa cửa ạ? Tiên sinh còn chưa trở về mà! Nếu không thì ngài chờ thêm một lát." Ngược lại thì dì Lưu cũng tốt bụng suy nghĩ cho Lâm Nhan, mới lúc nãy, tiên sinh đã đồng ý với ông cụ sẽ dọn đến ở, Lâm tiểu thư chờ một lát, có thể làm dịu mối quan hệ giữa hai vợ chồng.
"Anh ta sẽ không quay lại đây đâu, dì ngủ đi! Đừng lãng phí thời gian!" Lâm Nhan không hề để ý lắc đầu, xoay người chạy lên lầu.
Cô còn muốn nằm trong bồn tắm mát-xa lớn, xông thêm một chút tinh dầu để thư giãn đó, ai muốn chờ anh ta đâu?
Căn biệt thự lớn này ở vô cùng thích, phải thừa dịp cuối cùng tranh thủ thời gian hưởng thụ, sau khi biệt thự này bị bán đi cô cũng không thể trải nghiệm cuộc sống xa hoa này nữa.
Lâm Nhan ngủ một đêm ngon giấc, ngày hôm sau, mới sáng sớm đã bị cuộc điện thoại của Tiêu Bạch gọi đến đánh thức.
"Phá giấc ngủ của người khác sẽ không được chết tử tế, tốt nhất là anh có chuyện gì quan trọng đi." Lâm Nhan mơ màng buồn ngủ, tức giận đến mức muốn đập Tiêu Bạch một trận.
"Bà cố nội, em nổi tiếng rồi! Em nhớ đạo diễn Đỗ Huyền Chi chứ? Là người chuyên làm phim cung đấu ấy, trước đây ông ấy nhận được không ít giải thưởng, mỗi bộ phim đều có thể giúp một nhóm diễn viên nổi tiếng, lần này video năm người đẹp của em và những người kia vừa vặn được đạo diễn Đỗ vừa ý, nói là trang điểm và khí chất đều rất phù hợp với vai diễn trong bộ phim mới của ông ấy, công khai trên Weibo mời năm người đẹp ở Thúy Viên đến thử vai, muốn nhìn thấy người thật đó!" Giọng nói của Tiêu Bạch trong điện thoại khó có thể giấu được sự hưng phấn và xúc động.
"À, em biết rồi." Lâm Nhan bị làm cho tỉnh cả ngủ, giọng nói hơi lạnh nhạt, là chuyện trong dự tính thôi mà!
Cô đương nhiên biết Đỗ Huyền Chi rồi, trong tiểu thuyết, Lâm Sanh nhờ vào việc diễn nữ chính trong bộ phim "Phượng Hoàng" của đạo diễn Đỗ mới nổi tiếng.
Trong nguyên tác, trang phục và trang điểm trong bộ phim Phượng Hoàng này đều rất xuất sắc, giá trị nhan sắc nghịch thiên của dàn diễn viên được thổi lên tận trời, nữ chính xinh đẹp như hoa, nam chính, nam phụ cũng vô cùng bắt mắt, dẫn tới những chàng trai cô gái trong cộng đồng fans điên cuồng liếm màn hình.
Được phát sóng trên kênh truyền hình vệ tinh, đạt được gấp đôi lưu lượng và lượt truy cập, khen ngợi như thủy triều ập đến, nhận được đến mấy giải thưởng lớn, là một tác phẩm vô cùng thành công.
Lần đầu tiên Lâm Nhan gặp nhóm mấy cậu chàng đẹp trai đó chỉ thấy tuyệt đẹp, là những tiểu thịt tươi* làm cho người ta vừa gặp đã yêu, cô rất thích những gì đẹp đẽ, người cũng không phải là ngoại lệ, cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng mà mấy ngày nay ở cùng với nhau ở hội sở, càng ngày cô càng cảm thấy giống bốn tên nhóc trong tiểu thuyết bỏ nhà trốn đi, đánh bậy đánh bạ được nữ chính mang vào giới giải trí tham gia diễn xuất trong bộ phim kia.
*Tiểu thịt tươi: là tên gọi fans hay gọi minh tinh nam trẻ tuổi, độ tuổi từ 12-20 tuổi, chỉ những minh tinh đẹp trai, nam tính và trẻ tuổi, tính cách còn đơn giản ngây thơ.
Bốn thiếu niên mặt mũi như ngọc, dáng người cao gầy xuất chúng, Lâm Nhan cảm thấy cũng chỉ có trong tiểu thuyết máu chó mới trùng hợp như vậy.
Lâm Nhan mang tâm thế thử một lần dẫn bốn tên nhóc đi lễ hội Hán phục, cô cũng biết đạo diễn kia là một người say mê Hán phục, tuyển chọn người hầu như không câu nệ tiểu tiết, ngoại trừ nam chính nữ chính thì càng coi trọng hơn là sự phù hợp giữa vai diễn và diễn viên.
Ảnh chụp và video hôm đó không phải Lâm Nhan cho người thả ra, nhưng cô cũng biết Đỗ Huyền Chi nhất định sẽ xem được.
Đeo mặt nạ bảo vệ mình cũng là một loại thủ đoạn, cố ý xây dựng nên một loại cảm giác thần bí, dụ người ta cắn câu.
"Tốt xấu gì em cũng nhiệt tình một chút đi, cơ hội tốt như vậy, em mau thông báo cho mấy đứa kia chuẩn bị thật tốt, ngàn vạn lần phải bắt lấy đó!" Tiêu Bạch tức giận cô không biết cố gắng*, ở trong điện thoại lo lắng suông.
*Giận này không tranh (trong câu "Ai này bất hạnh, giận này không tranh" của Lỗ Tấn): Đối với người nào đó gặp bất hạnh thì cảm thấy bi ai, đối với việc anh ta/ cô ấy không đấu tranh, không biết cố gắng mà cảm thấy phẫn nộ cùng tiếc nuối.
"Còn tới mấy ngày nữa mới thử vai mà, anh ra tay xử lý giúp em trước mấy chuyện kia cho tốt, rồi tìm luật sư soạn hợp đồng ràng buộc đi, đừng đến lúc đó lại may áo cưới cho người khác." Lâm Nhan câu nào cũng đánh thẳng vào trọng tâm.
"Yên tâm, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất làm tốt việc này, nhưng mà em nên giữ người ta lại đó!" Tiêu Bạch vỗ ngực cam đoan, cuối cùng lo lắng dặn dò.
Lâm Nhan mặc kệ anh, trực tiếp ngắt điện thoại.
Không còn buồn ngủ nữa, Lâm Nhan sửa soạn xong rồi xuống lầu ăn sáng, ai ngờ vừa mới bước xuống thì nhìn thấy một vị khách không mời mà tới, trợ lý Trần đang đẩy hai cái vali 24 Inch to oạch vào.
"Trợ lý Trần, anh đang làm gì đây?" Lâm Nhan ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.