Nhìn người đàn ông trước mặt, ấm áp như ngọc, cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho anh.
Tại sao một người như anh lại chỉ có thể là "nam phụ"?
Đó là quy luật bất thành văn gì chứ?
Nếu có một góc nhìn thứ ba quan sát toàn bộ, cô tin chắc rằng sẽ có người mắng cô thậm tệ.
[Cô gái này mù à? Bỏ qua nam phụ tốt thế này mà chọn nam chính?]
[Tác giả, ra đây chịu phạt đi!]
[Tôi sẽ gửi d.a.o găm cho tác giả!]
Nếu số phận của những người khác đều đã được định đoạt, thì cô, Giang Vãn Vãn, chính là người duy nhất trong thế giới này có thể nắm giữ cuộc đời mình.
Liệu có khả năng cô phá bỏ mọi quy tắc, đảo lộn tất cả không?
Giang Vãn Vãn dường như đã đưa ra quyết định: [Hệ thống, nếu tôi chọn từ bỏ nhiệm vụ thì sẽ ra sao?]
Hệ thống: [À, ký chủ nói đến nhiệm vụ nào?]
Giang Vãn Vãn: [Từ bỏ chinh phục Kỷ Bắc Đình hoặc từ bỏ chinh phục Bạch An.]
“Xì xì ——”
Hệ thống: [Ôi trời, đau đầu quá.]
Hệ thống: [Ký chủ nói gì về Bạch An vậy? Tôi nghe không hiểu.]
“Xì xì ——”
Hệ thống đột nhiên im bặt.
Chết rồi?
[Hệ thống? Ngươi đâu rồi?] Giang Vãn Vãn gọi một tiếng, nhưng vẫn không nhận được hồi đáp.
“Vãn Vãn,” Bạch An gọi cô, cắt ngang dòng suy nghĩ. “Cô sao vậy?”
Giang Vãn Vãn trở lại thực tại: “Tôi không sao.”
“Xì xì ——”
Hệ thống: [Ký chủ! Tôi bị ai đó chỉnh sửa chương trình, mất đi rất nhiều dữ liệu!]
Giang Vãn Vãn: [Rồi sao?]
Hệ thống: [Ngôn ngữ vừa rồi của ký chủ đã kích hoạt cơ chế phòng vệ của tôi. Tôi đã khôi phục chương trình và đọc lại các tệp ký ức trước đây.]
Giang Vãn Vãn: [Nói trọng điểm!]
Hệ thống: [Nhiệm vụ khiến ảnh đế tỏ tình với ký chủ 99 lần là giả!]
Nhiệm vụ đã đạt 33/99 rồi, giờ hệ thống lại nói với cô rằng nhiệm vụ này là giả sao?
Đúng là phải nói về tầm quan trọng của ứng dụng phòng chống lừa đảo.
Giang Vãn Vãn bỗng sực tỉnh: “Cậu nói giả thì là giả sao? Vậy làm sao đảm bảo bây giờ cậu nói là thật?”
Hệ thống bật khóc: “Thật là thật, thật không thể giả, giả không thể thật. Nếu bây giờ tôi là giả, thì để tôi dính virus, rồi chương trình sụp luôn đi!”
Không có hệ thống nào lại sẵn lòng lấy việc chương trình bị sụp để nguyền rủa bản thân cả.
Giang Vãn Vãn tin rồi.
Hệ thống: “Với lại, tôi phát hiện quanh ký chủ có một luồng khí nguy hiểm, xin ký chủ hãy nâng cao cảnh giác.”
Giang Vãn Vãn: “Nếu lần sau lại gặp tình huống cậu bị chỉnh sửa chương trình, thì tôi phải làm sao để phân biệt?”
Hệ thống: “Hay là ký chủ đặt cho tôi một cái tên? Tôi sẽ lưu tên đó trong chương trình ẩn, nếu gặp bất thường, ký chủ cứ gọi tên tôi, giống như một dạng ám hiệu.”
Đúng lúc này, một chiếc xe ba bánh bán món miến lạnh chạy ngang qua trước mặt.
Giang Vãn Vãn: “Vậy cậu tên là Miến Lạnh đi.”
Hệ thống: … Đúng là đặt tên quá tùy ý.
Giang Vãn Vãn và hệ thống đạt được thỏa thuận.
Như vậy, sau này cô sẽ không còn phải lo lắng về tuyến nhiệm vụ phụ liên quan đến Bạch An nữa.
Nhìn Bạch An trước mắt, Giang Vãn Vãn cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Có những lời cần nói rõ thì phải nói rõ.
“Bạch An, tôi không thích anh, anh cũng đừng phí thời gian ở chỗ tôi nữa. Chuyện chương trình hẹn hò, anh muốn tham gia thì cứ tham gia, không muốn thì thôi.”
Dù sao đó cũng là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.
Bạch An nhíu mày, lồng n.g.ự.c bỗng cảm thấy nghèn nghẹn.
“Là tôi làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em sao? Hay em rất ghét tôi, không muốn gặp lại tôi nữa?”
“Đương nhiên không phải.” Giang Vãn Vãn có chút bực bội: “Ý tôi là chuyện của anh thì anh tự quyết định, không cần hỏi ý kiến tôi.”