Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 54



Editor: Fei

Minh Nhật Ảnh Thị, phòng gym cho nghệ sĩ.

Một nam thanh niên trẻ tuổi vóc người cao to đang sử dụng máy chạy bộ, mồ hôi thuật theo cánh tay hắn ta rơi xuống, ngập tràn khí phách đàn ông.

Người đại diện An Kỳ rảo bước đến, nói: "Biên Căng, tôi lấy được danh sách rồi."

Nam thanh niên tên Biên Căng kia thả chậm tốc độ, nghiêng đầu nhìn, "Cho tôi xem."

An Kỳ đưa tập tài liệu tới, bên trong có tổng cộng tám trang chứa thông tin cá nhân của những diễn viên tham dự casting《Hành Động Đặc Thù》hôm nay.

Bọn họ cùng tranh nhau vai "Trần Hề".

Biên Căng rũ mắt lật từng trang, người đại diện An Kỳ đứng bên cạnh chủ động lên tiếng, "Hầu hết là các gương mặt mới, có ba người debut 1 2 năm nhưng vẫn flop."

Biên Căng đọc tới trang cuối cùng, thấy đối phương là người từng debut cùng thời, hay PR bản thân bằng cách gắn mác "đối thủ" của hắn ta.

Nhưng bây giờ hắn ta đã lọt vào danh sách đề cử giải nam chính xuất sắc nhất còn đối phương lại là diễn viên nhỏ đang giãy dụa ở tầng áp chót.

Sự chênh lệch ngày càng lớn.

Biên Căng nghĩ mấy diễn viên này chẳng có ai nên hồn, ung dung nhếch mép cười. Hắn ta tắt máy chạy bộ, ném tập tài liệu vào thùng rác, "Bọn họ không xứng giành vai Trần Hề với tôi."

Trước đó hắn ta đã tham gia casting nội bộ, đồng thời cũng nhận được sự ưu ái từ giám chế Tần Nhạc, đạo diễn Diêu xuyên và biên kịch Phương Chi Hành.

Song thời điểm ký hợp đồng diễn viên, bọn họ nảy sinh chút bất đồng nho nhỏ.

Đoàn đội của Biên Căng tưởng đoàn phim lớn, kịch bản hay như thế này nhất định sẽ giao vai nam chính cho diễn viên tuyến một hoặc diễn viên top đầu nào đó.

Biên Căng mới ra mắt hai năm, vai vế không sánh bằng diễn viên hàng đầu hay đỉnh lưu Nguyên Dĩ Phi thủ vai nam phản diện. Do đó, bọn họ tạm chấp nhận cái danh "nam ba".

Song lúc ký hợp đồng bọn họ chợt phát hiện, nam chính "Tống Nhiên" lại thuộc về Quý Vân Khải – tiểu bối vô danh chưa chính thức debut.

Biên Căng và đoạn đội không chịu để Quý Vân Khải đè đầu cưỡi cổ mình.

Dù gì hắn ta cũng là nam diễn viên nhận được đề cử, người mới chẳng có lấy một tác phẩm như Quý Vân Khải sao có thể sánh bằng? Tin tức này mà truyền ra ngoài thì hắn ta biết phải giấu mặt vào đâu đây? Quá mất giá!

Cho nên đoàn đội Biên Căng dựa theo ý hắn ta, đưa ra yêu cầu với Tần Nhạc —— Bọn họ muốn bình phiên với Nguyên Dĩ Phi, đãi ngộ ngang nhau.

Đề nghị này lập tức bị Tần Nhạc lạnh lùng từ chối.

Người đàn ông nọ nói, "Phiên vị trong phim điện ảnh xuất phát từ tầm quan trọng của nhân vật, không liên quan đến giá trị diễn viên."

Phía Biên Căng ăn phải "xôi xéo" mà chưa hết hi vọng, tạm thời trì hoãn ký hợp đồng, muốn suy nghĩ thêm.

Song phương giằng co suốt một tuần bỗng nghe tin phía sản xuất định tổ chức buổi casting mới.

An Kỳ đưa khăn sạch cho hắn ta, cau mày, "Tôi thấy chúng ta nên nhận lỗi với Tần Nhạc đi thôi. Bản thân bộ phim đã thuộc hàng hiếm, nếu không lấy được nhất phiên thì nhị phiên cũng ổn, sau khi phim chiếu vẫn được tính vào thành tích thực."

"Chờ buổi casting kết thúc rồi bàn tiếp, cái đám diễn viên vớ va vớ vẩn thế kia chọn nổi ai mới là lạ. Tần Nhạc yêu cầu cao lắm, anh ta sẽ không bỏ qua tôi để tìm mấy món thứ phẩm đó đâu."

Nếu có người may mắn thành công thì dựa vào địa vị của hắn ta cũng có thể cướp lại.

Nam chính Quý Vân Khải chẳng gánh được doanh thu phòng vé.

Nhân khí Nguyên Dĩ Phi cao nhưng bây giờ anh đang muốn thoát khỏi vùng an toàn. Nhỡ diễn không tốt bộ phim sẽ bị phá hỏng một nửa.

Biên Căng hời hợt liếc mắt sang tập danh sách nằm trong thùng rác, nhếch mép, "Mấy người đó diễn kém hơn tôi, độ nổi tiếng còn thua xa."

Tần Nhạc vừa là ảnh đế với kỹ năng diễn xuất ưu tú vừa là giám chế coi trọng lợi nhuận phòng vé.

Cũng không phải Biên Căng quá tự tin vào bản thân mà đấy là sự thật, "Xem ra ngoài tôi, không có ai hợp nhân vật Trần Hề nữa."

Bao gồm cả ngoại hình.

Biên Căng không giống các tiểu sinh khác, hắn ta debut bằng hình tượng "mạnh mẽ", phù hợp để diễn vai cảnh viên cương nghị như Trần Hề.

An Kỳ nghe hắn ta nói xong, gật đầu tán thành, "Vậy được, chờ khi nào casting kết thúc tôi sẽ gọi cho phía nhà sản xuất. Nếu không thể bình phiên với Nguyên Dĩ Phi thì chắc chắn phải hơn Quý Vân Khải."

Người sau chỉ là diễn viên mới, chẳng nhẽ Tần Nhạc không thể nể mặt bọn họ?

Biên Căng uống hớp nước, "Ừ, tôi đi tắm trước."

"Ok."

...

Hai giờ chiều tại tầng mười tám Tháp Kim Mậu, Hải Thị. Buổi casting đầy căng thẳng âm thầm được tổ chức.

Ngoài sảnh tiếp đón, tám diễn viên đều đến đông đủ, lần lượt bước vào phòng casting dựa theo thứ tự staff gọi.

Chưa tới năm phút đồng hồ, người thứ nhất đã chán nản rời khỏi.

Sau khi diễn viên thứ hai đi, những người còn lại đồng loạt lên tiếng, "Xin chào, có thể tiết lộ cho chúng tôi biết tình huống bên trong không?"

"Hôm nay ai chủ trì buổi casting vậy? Nội dung thử vai phát ngẫu nhiên à?"

Cậu diễn viên mới kia thuộc truyền thông Quang Minh, bị công ty nhét vào thử vận may, tính ruột để ngoài da nên kể hết sạch mọi thứ.

"Thầy Tần Nhạc, đạo diễn Diêu Xuyên và biên kịch Phương Chi Hành, còn cả thầy Nguyên Dĩ Phi nữa. Bên cạnh anh ấy có người nhìn lạ lắm, nghe bảo là nam chính."

Ai đó chợt cảm khái, "Trời ơi, nhiều tiền bối thế?"

Bình thường buổi casting chỉ có đạo diễn và staff. Trước khi bọn họ tới đây cũng hiểu được tầm quan trọng của đợt thử vai này.

Nếu thành công, chưa biết chừng sẽ một bước lên tiên.

Nhưng bọn họ không ngờ các tiền bối tập trung hết tại đây, cơ hội nhận được vai bỗng trở nên khó khăn hơn.

Cậu diễn viên nọ thở dài, "Mọi người cố lên, tôi về trước nhé."

Cậu ta không dám nhắc đến chuyện thầy Tần bảo cậu ta đối diễn với "nam chính". Khả năng diễn xuất của đối phương quá mạnh, cậu ta không thể tiếp nổi, vội vàng nói hai ba câu thoại liền bị hô "Cut".

Tốt xấu gì cậu ta cũng giỏi nhất công ty, đến lúc này mới hiểu được mức độ chênh lệch giữa người và người.

Con đường diễn xuất quả thực không dễ dàng chút nào.

Bọn họ còn chưa kịp tản đi, diễn viên thứ hai đã đỏ mặt tía tai bước ra, tốc độ thất bại còn nhanh hơn người trước ——

Vì buổi casting này, cậu ta cố tình để nhân viên công tác trang điểm, làm tóc thật tỉ mỉ, kết quả vừa ló mặt đã nghe Tần Nhạc cau mày chất vấn.

"Nhân vật là cảnh sát chống ma túy, không phải idol biểu diễn trên sân khấu! Thiết lập nhân vật còn chẳng rõ, không biết hòa mình vào nhân vật thì công ty để cậu tới đây làm gì? Ra ngoài!"

"..."

Tần Nhạc có nhân duyên và thanh danh tốt nhưng đồng thời hắn cũng nổi tiếng vì khắt khe trong diễn xuất.

Cậu diễn viên kia bị chất vấn đến xấu hổ, không dám đứng tại chỗ thêm giây phút nào nữa, vội vàng xoay lưng rời đi.

Sao cơ? Hình tượng không hợp là pass luôn à?

Ba, bốn diễn viên bắt đầu đứng ngồi không yên, bọn họ đều make up đậm, cố làm sao cho đẹp và hấp dẫn nhất.

Cả đám lập tức gọi trợ lý, tháo hết phụ kiện rồi chạy vào phòng vệ sinh, muốn nhanh chóng xây dựng hình tượng phù hợp với chức vụ cảnh sát.

Tiếc rằng nhanh nhảu đoảng sẽ càng khiến bản thân căng thẳng lúc chính thức tuyển chọn.

Suốt một tiếng đồng hồ sau đó, từng tốp diễn viên lần lượt rời khỏi Tháp Kim Mậu cho đến khi chẳng còn người nào.

Trong phòng casting, bầu không khí vô cùng bức bối.

Phương Chi Hành lật qua lật lại danh sách, lắc đầu thở dài, "Không có ai nữa, Lí Trạch là người cuối cùng."

Lí Trạch mài giũa ở tầng chót ngành điện ảnh suốt hai năm, khi ấy còn là "đối thủ" của Biên Căng nhưng bây giờ sự nghiệp bọn họ đã chênh lệch quá nhiều.

"Nếu bàn về kĩ năng diễn xuất, tôi thấy Lí Trạch nhỉnh nhất. Các diễn viên khác đều là người mới ra mắt, thậm chí vài người vẫn chưa chính thức debut, cả tài năng lẫn kinh nghiệm đều không bằng cậu ta."

Đạo diễn Diêu Xuyên cảm khái: không phải ai cũng có thiên phú diễn xuất.

Thế nhưng Quý Vân Khải lại thuộc số ít những người sở hữu kĩ năng đó.

Vào buổi casting trước, đối phương đã lĩnh ngộ và kiểm soát nhân vật ở mức vượt ngoài dự đoán.

Hôm nay Diêu Xuyên cố tình gọi Quý Vân Khải lẫn Nguyên Dĩ Phi tới đối diễn cùng ứng viên. Qua từng phần thử vai giống nhau, người trước càng ngày càng phát huy ổn định hơn, hiển nhiên sinh ra là để ăn chén cơm này.

"Lí Trạch không ổn." Tần Nhạc phủ quyết, "Cậu ta không thể tiếp được diễn xuất của Dĩ Phi."

Nguyên Dĩ Phi yên lặng trao đổi ánh mắt với Quý Vân Khải.

Buổi casting chia làm hai vòng, vòng một đối diễn cùng Quý Vân Khải. Nếu như vượt qua sẽ đến Nguyên Dĩ Phi.

Nguyên Dĩ Phi nói lên cảm nghĩ chân thật: "Ừ, lúc ấy đọc thoại thôi cũng thấy nhạt nhẽo."

Bầu không khí giữa các diễn viên tồn tại theo cách hết sức vi diệu. Khi các diễn viên xuất sắc ở cùng nhau sẽ trở nên giỏi hơn, thể hiện được trạng thái tốt nhất.

Nhưng nếu gặp phải người không thể tiếp diễn với mình, hiệu quả kia sẽ giảm mạnh, một bên đơn phương át bên còn lại tạo thành khung cảnh rất khó coi.

Trong phim, nhân vật Trần Hề và nhân vật Thi Diệp của Nguyên Dĩ Phi có hai cảnh đòi hỏi sự phối hợp nhuần nhuyễn. Khi casting, họ phải chọn diễn viên không thể kém hơn Nguyên Dĩ Phi quá nhiều.

"Nói tới nói lui chỉ có mình Biên Căng thích hợp nhất?" Phương Chi Hành mở miệng.

Tần Nhạc khép tập tài liệu, "Bất luận ra sao tôi đều sẽ không chọn cậu ta. Một diễn viên và đoàn đội cố chấp với phiên vị như thế không phù hợp với quan điểm làm nghề của tôi. Nếu nhượng bộ, chẳng biết về sau đối phương còn đưa ra yêu sách gì nữa."

Bọn họ nên tập trung vào việc diễn sao cho tốt, đừng bị một thứ "vô dụng" như phiên vị ảnh hưởng.

Diêu Xuyên phụ họa, "Tôi đồng ý. Diễn viên phải chú tâm vào diễn xuất, không được để lợi ích ngoài mặt trói buộc. Rốt cuộc vấn đề phiên vị là do ai khơi mào vậy? Nhớ hồi xưa ngành phim ảnh làm gì có cái kiểu dở hơi cám hấp này đâu."

"Tần Nhạc, hay chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm thử xem?" Nguyên Dĩ Phi suy nghĩ, đưa ra đề nghị, "Kỹ năng diễn xuất của người mới chưa debut hay chỉ debut được một, hai năm không vững cho lắm."

Diễn viên có sẵn thiên phú quá hiếm, đa phần đều do các diễn viên phái thực lực tích lũy kinh nghiệm nhiều năm mà thành.

Tần Nhạc day day mi tâm, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng một người.

Sâu trong lòng hắn đã xuất hiện ứng cử viên cực kì phù hợp, là gương mặt mới ra mắt, kỹ năng diễn xuất tốt, nhưng...

Đương lúc Tần Nhạc đang trầm tư, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, nhân viên công tác bên ngoài hỏi, "Thưa các thầy, hôm nay còn có diễn viên khác casting ạ?"

Diêu Xuyên đột nhiên vỗ trán, "Ôi xem đầu óc tôi này, thiếu chút nữa quên nói với mọi người..."

Dứt lời, hắn vội kêu, "Bảo cậu ấy vào đây!"

Mọi người trong phòng hoang mang nhìn nhau, Tần Nhạc chủ động thắc mắc, "Đạo diễn Diêu, ngài gọi thêm ai đến vậy?"

Cửa phòng mở ra.

Đối phương mặc bộ quần áo thể thao màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai.

Y an tĩnh đứng ở cửa, nhanh nhẹn tháo khẩu trang xuống, khẽ cười, "Chào các thầy, tôi là diễn viên Kỷ Li, tới để thử vai."

Ngoại trừ Diêu Xuyên biết tin từ lâu thì những người khác đồng loạt cả kinh.

Kỷ Li thong dong tiến lên, đưa hồ sơ cá nhân cho Tần Nhạc, lúc này mới quay trở về vị trí đánh dấu.

Thời điểm Kỷ Li bước vào cửa, ánh mắt Tần Nhạc chưa từng rời khỏi người y. Ngón tay hắn âm thầm niết tư liệu trên bài, chưa vội mở ra xem.

Bởi vì mọi thông tin liên quan tới thanh niên hắn đều nhớ kĩ.

Hai tháng trước, khi bộ phim được lên kế hoạch khởi quay, hắn đã bàn với Diêu Xuyên và Phương Chi Hành về việc để Kỷ Li gia nhập đoàn phim. Song đáng tiếc, bọn họ vẫn hủy bỏ ý định ấy.

Chẳng phải do kỹ năng diễn xuất của Kỷ Li kém mà họ cho rằng y có khí chất quá mềm mại, không hợp nhân vật mạnh mẽ như Trần Hề.

Huống hồ Kỷ Li vừa hợp tác cùng Diêu Xuyên trong《Đại Tông Thiếu Niên Mưu》hiện vẫn đang rất hot.

Bắt tay lần thứ hai với một đạo diễn trong thời gian ngắn gây bất lợi rất lớn cho con đường phát triển, dễ khiến diễn viên trở nên "một màu".

Bọn họ đều coi trọng Kỷ Li, vì vậy tạm thời không tìm đến y.

Nhưng cá nhân Tần Nhạc vẫn muốn tái hợp tác. Hắn có kịch bản khác đang trong quá trình chuẩn bị, nửa cuối năm sẽ khởi động máy, thanh niên chính là người phù hợp nhất để vào vai nam chính.

Tần Nhạc và Kỷ Li nhìn nhau, luôn cảm thấy hôm nay y khang khác. Sau đó, hắn nhanh chóng nhận ra sự bất đồng nho nhỏ của đối phương, "Em cố tình làm màu da mình tối đi à?"

Kỷ Li lộ vẻ kinh ngạc, cười gật đầu, "Anh...thầy Tần tinh mắt ghê. Em bảo make up artist bôi kem nền đậm chút, che bớt màu da vốn có."

Nhân vật Trần Hề là cảnh sát chống ma túy, thường xuyên tham gia huấn luyện, phải phơi nắng là chuyện hết sức bình thường.

Lan da nguyên chủ quá đẹp, tôn lên khí chất dịu dàng. Kỷ Li phơi nắng một lúc mà chẳng đen tẹo nào, chỉ đành dựa vào trang điểm để thay đổi "về ngoài".

Ánh đèn trong phòng hơi tối, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng thể phát hiện.

Những người khác nghe cuộc đối thoại ấy mới biết —— so với lần gặp mặt trước, thanh niên "đen" hơn khá nhiều, tăng thêm cảm giác thành thục.

Diêu Xuyên không hề tiết kiệm lời khen, "Hiểu đúng rồi đấy!"

Casting nhiều người mà chưa chọn được ai, chẳng thà để thanh niên thử xem. Nếu bỏ qua khí chất "mềm mại" trời sinh thì kỹ năng diễn xuất của đối phương hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.

Ngành phim ảnh cũng từng có diễn viên dùng kỹ năng diễn xuất để thay đổi khí chất.

Kỷ Li khẽ cong môi.

Y trưng cầu ý kiến Úc Phú Nhã và công ty, sau khi được đồng ý bèn cả gan làm một chuyện.

"Sao cứ đội mũ mãi thế?"

Tần Nhạc lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Kỷ Li —— Đúng là không chỉ có màu da.

Lần thứ hai Kỷ Li bị hắn chọc trúng vấn đề, cười cười tháo mũ xuống.

Phút chốc, tất cả đều tỏ ra khiếp sợ bao gồm cả Tần Nhạc trước nay vốn rất bình tĩnh.

Thanh niên cắt tóc húi cua, phần mái lộ trán.

Tuy không ngắn bằng cảnh viên thường để nhưng khí chất quanh thân y đã hoàn toàn thay đổi!

Người ta nói tóc húi cua là kiểu tóc test mức độ đẹp trai của nam sinh, Kỷ Li chính là ví dụ điển hình.

Đường nét ưu tú trời sinh hiện rõ, làn da đen càng khiến góc cạnh khuôn mặt y trở nên sắc bén hơn.

Dung mạo thanh niên vẫn hút mắt như cũ, nhìn kĩ sẽ thấy vài phần kiên cường.

Nếu như vẻ ngoài lúc trước có thể hấp dẫn vô số cô gái thì hiện tại ngay cả đàn ông cũng phải tấm tắc khen ngợi.

Rõ ràng cùng là một người nhưng mị lực bất đồng.

Nguyên Dĩ Phi cảm thán, "Kỷ Li, cậu cố tình cắt tóc vì buổi casting hôm nay à?"

Giới giải trí không thiếu diễn viên để đầu húi cua nhưng một người đang trên đà phát triển sự nghiệp, fan nhan sắc chiếm số đông như Kỷ Li thì rất hiếm.

Kỷ Li gật đầu, đưa ra câu trả lời khẳng định.

Quý Vân Khải sững sờ, liêm sỉ rớt đầy đất, thậm chí muốn xông lên lượn tới lượn lui xung quanh Kỷ Li ——

Có trời mới biết cậu muốn thử cắt tóc húi cua như thế nào song sợ ảnh hưởng tới nhan sắc nên cuối cùng vẫn chẳng dám.

Hôm qua gặp y ở công ty, đối phương vẫn giữ kiểu tóc ban đầu. Ấy vậy mà vỏn vẹn một ngày sau, y liền thay đổi rồi?

Trông Kỷ Li đẹp kinh khủng, hành động của y cũng ngầu dã man con ngan!

Không hổ là người đàn ông COOL nhất cậu công nhận!

Tần Nhạc đè nén cảm xúc thán phục, thấp giọng hỏi, "Em tính làm gì nếu thử vai thất bại? Có phải hi sinh quá lớn rồi không?"

"Không sao, em chưa cạo trọc mà. Độ dài này khá vừa tầm, sẽ dài lại nhanh thôi."

Kỷ Li chẳng coi đây là vấn đề hệ trọng.

Y cam tâm tình nguyện thay đổi để phù hợp với hình tượng nhân vật.

"Casting hay chính thức quay chụp cũng được, muốn đắp nặn vai diễn thành công đều phải hòa mình vào nhân vật đó. Nếu không, sao có thể khiến khán giả tin em vào diễn xuất của em?"

Quý Vân Khải nghe thanh niên nhắc đến mấy chữ "hòa mình vào nhân vật", vô thức liếc sang phía Tần Nhạc, nghĩ bụng ——

Ô, đây không phải cụm từ thầy Tần nói trước kia sao? Quả nhiên các diễn viên xuất sắc đều có quan điểm giống nhau.

Hòa mình vào nhân vật? Nghe hay lắm! Về nhà cậu phải lấy sổ ra ghi mới được.

Kỷ Li mở miệng, "Chỉ cần em dùng hết khả năng diễn giải nhân vật này, thành công hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa."

Thời bấy giờ có vô số diễn viên ưu tú, nếu y casting thất bại sẽ không cảm thấy bất ngờ hoặc buồn bã.

Kỷ Li thoáng ngập ngừng, đảo mắt nhìn những người xung quanh, thản nhiên cong môi, "Đương nhiên nếu thành công thì càng mừng. Nào có ai lại không thích dùng chính sức mình để gia nhập đoàn phim lớn?"

Tần Nhạc nhận được câu trả lời, hắn bật cười.

Em bảo tôi phải làm thế nào đây?

Kỷ Li như thế khiến hắn chẳng tài nào chống đỡ nổi.

Hắn nhớ tới thân phận giám chế của mình, không thể không nghĩ một đằng nói một nẻo, "Thành công hay thất bại vẫn phải chờ chúng tôi xem xong mới có thể quyết định."

"Vâng thầy Tần." Kỷ Li nghiêm túc hẳn lên. Từ khi bước vào cửa còn chẳng gọi một tiếng "anh Nhạc".

Tần Nhạc cười khổ, quay sang phía Nguyên Dĩ Phi,"Chuẩn bị chút, lát nữa hai người đối diễn nhé."

Phương Chi Hành và Diêu Xuyên nhìn nhau, đồng loạt tán thành. Dựa vào kỹ năng diễn xuất của Kỷ Li, bọn họ không cần casting hai vòng nữa.

Quý Vân Khải bị lãng quên nhưng chẳng hề nghĩ mình không được tôn trọng. Cậu còn cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Cậu từng xem Bang Quốc Thiên Hạ, ngay cả Đại Tông Thiếu Niên Mưu đang hot dạo gần đây cũng từng lén lút trốn trong phòng coi lén.

Tài năng của Kỷ Li là thứ cậu nể phục, cũng là tồn tại mà cậu muốn vượt qua.

Nguyên Dĩ Phi nóng ruột đứng dậy, "Cơ hội diễn chung với Kỷ Li đến rồi."

Trời mới biết lúc anh quan sát phần diễn huynh đệ Tống Thị ly biệt ở trường quay đã muốn làm vậy tới mức nào.

Nguyên Dĩ Phi đưa y kịch bản trên bàn, "Đây..."

"Khoan." Tần Nhạc cắt ngang, "Hai người không diễn đoạn đó."

Tần Nhạc cầm ipad, dựa theo ký ức lật tới phân đoạn quan trọng nhất, bình tĩnh đề xuất yêu cầu, "Hai người chuẩn bị mười phút, diễn phần xung đột này."

Nguyên Dĩ Phi sửng sốt giây lát mới kịp phản ứng, "Cái gì? Chỉ thử vai thôi mà ông chơi lớn thế cơ à?"

Tần Nhạc hỏi ngược lại, "Chẳng phải ông kêu đối diễn với mấy người trước chán lắm sao? Bây giờ có thể thêm tí muối."

Nguyên Dĩ Phi nhún vai, mau chóng đồng ý, "Được, tôi có kịch bản rồi. Ông đưa bản điện tử cho Kỷ Li đi."

Y là diễn viên tham gia casting, không thể biết trước đề bài.

Bởi vậy bất kì phân đoạn nào được giao cũng đều mới toanh, độ khó càng cao càng kích thích bản năng chinh phục trong y.

Kỷ Li nhận ipad, đọc nội dung.

Chốc lát sau, ánh mắt y sáng lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.