Lúc Tần Nhạc dẫn Kỷ Li rời khỏi khách sạn, người Kỳ Hành gọi tới đã xử lý xong tất cả băng ghi hình.
Mấy ông lớn vốn vênh váo tự đắc kia đanh mặt đứng im, không dám ngăn cản như thể đang e ngại thế lực nào đó.
Khuôn mặt Từ Tử Minh hỏng hoàn toàn. Không ngờ sau khi cậu ta bỏ nhiều tiền phẫu thuật thẩm mỹ xong lại gặp phải sự cố này.
Quá đáng thương, quá thảm hại.
Kỷ Li ngồi vào xe, nhỏ giọng hỏi: “Tập đoàn nhà họ Kỳ sau lưng Kỳ Hành là gì thế anh? Hồi trước em nghe đồn cậu ta là thiếu gia nhà giàu ở thủ đô nhưng đâu ngờ còn có khả năng áp chế mấy người kia.”
Tần Nhạc giải thích, “Nhà họ Kỳ mấy trăm năm trước đã là quyền quý ở thủ đô. Kỳ Hành thuộc dòng chính, khí thế lớn như vậy cũng rất bình thường.”
“Đứng đầu nhóm người ban nãy cậu ta gọi đến là quản gia trưởng nhà họ Kỳ, từng giúp gia chủ tức ông nội của Kỳ Hành xử lý không ít chuyện.”
Tuy chỉ làm một quản gia, không phải người nhà họ Kỳ chân chính nhưng uy danh tích lũy qua nhiều năm chẳng hề nhỏ.
Kỷ Li gật đầu, tiếp tục tò mò hỏi, “Anh gọi Kỳ Hành tới à?”
“Không phải anh. Chắc Dĩ Phi gửi tin nhắn cầu cứu cho em xong cũng gửi cho cả cậu ta nữa.”
Trùng hợp thay, Tần Nhạc, Quý Vân Tranh và Kỳ Hành đúng lúc gặp nhau tại cổng khách sạn.
Hai mắt Kỷ Li lấp lánh ánh sáng, tựa hồ ngộ ra điều gì đó, “Vậy chứng tỏ, Dĩ Phi và Kỳ Hành có tiến triển rồi?”
Tần Nhạc trầm mặc giây lát. Hắn giúp y thắt dây an toàn, nghiến răng nghiến lợi đáp, “Em vẫn còn tâm trạng quan tâm người khác hả?”
“…”
Kỷ Li phát hiện điểm không đúng, lại nghĩ tới đống voice mess kia, chợt cảm thấy chột dạ.
“Tình thế khẩn cấp quá, em, em đâu còn cách nào khác. Nếu em với Vân Khải tới muộn thì e rằng Dĩ Phi đã…”
“Kỷ Li!” Tần Nhạc nhíu mày cắt ngang.
“Em sai rồi.” Kỷ Li nhanh chóng nói.
Cơn giận vất vả lắm mới gom góp được của Tần Nhạc lập tức bị ba chữ của em người yêu đánh tan.
“Anh không hy vọng em mạo hiểm như vậy. Bữa tiệc kia chính là đầm rồng hang hổ, không phải chỗ em muốn tới là tới, may mà sự tình vẫn còn kiểm soát được đấy.”
“Em có nghĩ tới chuyện nhỡ đâu bọn anh đến muộn, em và Quý Vân Khải không cứu nổi người ra mà còn hại cả bản thân mình chưa?”
Kỷ Li cực kỳ nghiêm túc, gật đầu thành khẩn nhận sai.
Tần Nhạc tưởng tượng tới tình huống có thể xảy ra ấy, vẫn cảm thấy sợ y như cũ.
Hắn xoa hai má Kỷ Li, cảm khái, “Kỷ Li, bản chất anh ích kỷ lắm. Dĩ Phi là bạn anh nhưng em là người anh đặt trên đầu quả tim.”
“Anh mong em ưu tiên an toàn của bản thân trước sau đó mới cố hết sức giúp đỡ Dĩ Phi chứ không phải mặc kệ lời khuyên của anh, khiến mình chịu tội theo em hiểu không?”
Kỷ Li nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tần Nhạc, “Em biết, đảm bảo không có lần sau.”
Nếu tương lai gặp tình huống tương tự, y sẽ báo cho Tần Nhạc để cả hai cùng nhau xử lý.
“Em cảm thấy mai này Dĩ Phi cũng không cần tụi mình quan tâm nữa. Nhìn cái cách Kỳ Hành bảo vệ anh ấy là biết Nguyên Bảo sắp trở thành “phu nhân” nhà giàu rồi.”
Nửa câu cuối mang ý trêu chọc.
Tần Nhạc nhướn mày, cười hỏi ngược lại, “Xem ra 50 triệu tiền tiêu vặt mẹ anh cho em không đủ dùng nên em mới nhớ thương người khác như vậy.”
“…”
Kỷ Li nhớ số tiền tiêu vặt khổng lồ kia, liên tục bác bỏ, “Ai bảo em nhớ thương? Em đang vui thay Dĩ Phi thôi.”
Y tưởng rằng Kỳ Hành còn trẻ, không cho Nguyên Dĩ Phi độc thân nhiều năm cảm giác an toàn. Ai ngờ biểu hiện tối nay của đối phương trông cũng không tệ lắm.
Tần Nhạc nhìn đồng hồ, nhanh chóng khởi động xe.
Hiện chưa tới chín giờ, về khách sạn là có thể nghỉ ngơi.
Lễ trao giải Hoa Ngu diễn ra vào ngày mai, bọn họ là khách mời cần tới tham dự.
Kỷ Li dựa lưng vào ghế, hỏi:”Các anh định xử lý đám người Tề Sơn Hải như thế nào?”
“Không thể đuổi cùng giết tận đám cáo già kia, bằng không sẽ tác dụng ngược.”
Bọn chúng quanh năm chơi bời ở vùng xám, dính dáng đến vô số minh tinh. Nói trắng ra thì, có cả một số nghệ sĩ hạng S hạng A nữa.
“Có quá nhiều người vì địa vị lẫn tài nguyên mà tình nguyện thực hiện giao dịch, họ cũng không muốn danh tính bị công khai.”
“Nếu chúng ta ép quá mức, đám người Tề Sơn Hải nhất định sẽ ăn không được phá cho hôi, kéo toàn bộ giới giải trí xuống bùn.”
Tuy Kỷ Li, Nguyên Dĩ Phi không sao nhưng sau đêm nay cũng coi như bị cuốn vào cái thị phi kia.
“Thời điểm đó chưa biết chừng sẽ có vài minh tinh vì muốn thoát khỏi liên can mà hắt nước bẩn lên người chúng ta, cho nên đừng quá cứng rắn làm gì.”
“Vậy cứ mặc kệ họ à?” Kỷ Li nhíu mày.
Mặc dù một số người tự nguyện giao dịch thật nhưng vẫn có nghệ sĩ nhỏ thiếu chỗ dựa bị bắt ép.
“Không mặc kệ, mà phải thay đổi cách giải quyết.” Tần Nhạc đáp.
Nhiều vấn đề thuộc vùng xám khá khó xử lý nhưng không đồng nghĩa với việc những chuyện dơ bẩn khác có thể giấu kín.
Mấy người tai to mặt lớn giàu có kia sao dám đảm bảo 100% tiền mình kiếm hoàn toàn sạch sẽ? Chỉ cần tóm được lỗ hổng thì đám người kia đừng hòng thoát kiếp lao tù.
“Anh không tiếp xúc nhiều với chuyện kinh doanh, nhà họ Kỳ mới là bên nắm quyền chủ đạo tuyệt đối. Hơn nữa, người vừa quan tâm đến sự kiện này lẫn đủ khả năng ra tay nhất chính là Kỳ Hành, về sau anh sẽ bàn bạc cùng cậu ta.”
Có một số việc, càng ít người dính dáng càng tốt.
Tần Nhạc sẽ bảo vệ Kỷ Li tránh khỏi mấy thứ dơ bẩn kia, để đối phương yên tâm làm diễn viên.
“Người khác tạm thời chưa nhắc tới nhưng Tề Sơn Hải không ngồi vững trên ghế Phó chủ tịch Hiệp hội Hoa Ngu được nữa đâu.”
Hắn biết Tề Sơn Hải có ý đồ xấu với người yêu mình, không cần cho gã mặt mũi nữa.
Trong phạm vi giới giải trí, hắn nhất định sẽ dốc hết sức che chở Kỷ Li.
“Các anh cứ liệu mà làm.” Kỷ Li khẽ gật đầu, hoàn toàn tin tưởng năng lực của hắn.
Tóm lại, chuyện này chẳng ảnh hưởng quá sâu tới y. Bản thân y làm gì cũng đường hoàng, không sợ lời ong tiếng ve.
Ánh mắt Kỷ Li dừng trên bàn tay cầm vô lăng của Tần Nhạc, cười nói, “Ban nãy chúng ta có thể coi là đã công khai chưa?”
Tới lượt Tần Nhạc nghẹn họng.
Hắn liếc mắt quan sát vẻ mặt Kỷ Li, giải thích, “Anh sợ họ nhằm vào em thôi, đám người kia không dám lan truyền thông tin linh tinh đâu.”
“Em biết, dù sao cũng chẳng có chứng cứ. Nếu bọn họ nói này nói nọ về quan hệ giữa chúng ta thì cứ mặc kệ họ.”
Kỷ Li cười khẽ, bỗng cảm thấy thoải mái kì lạ. Trước kia y chỉ quan tâm sự nghiệp, cho rằng tình cảm là chướng ngại vật trên con đường phát triển của mình. Song, bây giờ lại gặp được Tần Nhạc – người luôn lấy sự nghiệp của y làm trọng nên suy nghĩ của y đã dần thay đổi ——
Một mối tình đẹp sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc chứ không phải ràng buộc.
Thừa dịp chờ đèn xanh ở giao lộ, Kỷ Li đan bàn tay mình vào tay hắn, “Tần Nhạc, sau này em sẽ công khai thừa nhận mối quan hệ của chúng mình với người trong nghề.”
“Không phải bạn bè mà là người yêu.”
Đôi mắt Tần Nhạc ngập tràn sự vui mừng, siết chặt bàn tay đan vào nhau, “Không cần cố gắng thể hiện quá nhiều, người nào biết ắt sẽ biết.”
“Vâng.”
Kỷ Li đột ngột rút tay về làm Tần Nhạc ngớ người ra, “Bé Li?”
Kỷ Li không nhịn được cười, “Sắp đèn xanh rồi kìa, anh tập trung lái xe đi.”
Nét căng thẳng trên mặt Tần Nhạc bấy giờ mới biến mất, “Ừ.”
…
Ngày kế.
Cân nhắc đến thời tiết mùa đông lạnh giá, thảm đỏ của Lễ trao giải Hoa Ngu bắt đầu vào hai giờ chiều. Lúc này mặt trời vẫn lên cao, đối với các nữ minh tinh thường xuyên ngấm ngầm cạnh tranh gu ăn mặc mà nói chính là cách sắp xếp hết sức hợp tình hợp lý.
Tuy thành tích phòng vé Thuyết Khách Thời Gian không tệ nhưng khi đứng giữa một rừng phim chất lượng tốt thì chỉ trúng đề cử “Nam phụ xuất sắc nhất” và “Nam chính xuất sắc nhất”. Do đó, cả đoàn phim chỉ có mình Kỷ Li.
Phía ban tổ chức biết chuyện bèn xếp Kỷ Li xuất hiện cùng đoàn phim Hành Động Đặc Thù.
Trong phòng nghỉ tập thể.
“Dĩ Phi đâu? Danh sách đi thảm đỏ có tên cậu ta mà? Sao chưa thấy?” Diêu Xuyên hỏi.
Kỷ Li và Quý Vân Khải nhìn nhau, ăn ý giấu kín mọi chuyện xảy ra tối qua, “Nghe nói anh ấy có lịch trình nên không kịp tham dự, buổi tối lễ trao giải mới đến ạ.”
Diêu Xuyên gật đầu, “Ừ, thảm đỏ vắng mặt cũng được nhưng nhất định phải tới lễ trao giải.”
Không phải đạo diễn hắn đây mạnh miệng mà Nguyên Dĩ Phi rất có khả năng sẽ lấy được cúp Nam chính xuất sắc nhất nhờ vai diễn Thi Diệp trong Hành Động Đặc Thù. Nếu chuyện này xảy ra, đây chính là chiếc cúp ảnh đế đầu tiên trong sự nghiệp làm diễn viên của Nguyên Dĩ Phi và thật đáng tiếc khi không có mặt để trực tiếp nhận giải.
Kỷ Li cong môi, “Đạo diễn Diêu yên tâm, anh ấy sẽ tới ạ.”
Y đã hỏi thăm tình hình của Nguyên Dĩ Phi. Tối qua anh bị thuốc ảnh hưởng phải châm cứu mới đỡ, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức. Nếu cố gắng tham dự thảm đỏ vào đầu giờ chiều thì cần trang điểm từ sáng sớm rồi ngồi đến tận lễ trao giải buổi tối, chưa biết chừng cơ thể không chịu nổi. Vì thế, ekip anh bèn thương lượng với ban tổ chức.
Diêu Xuyên sực nhớ, vỗ vai Kỷ Li, “Tiểu Kỷ, cậu đừng nản chí. Chúng ta còn có phần 2 nữa mà, chờ sang năm chen chân vào đề cử Nam chính xuất sắc nhất sau, chắc chắn không thành vấn đề!”
“Cảm ơn đạo diễn Diêu ạ.”
Dứt lời, staff ghé qua thông báo đoàn phim bọn họ chuẩn bị đến lượt đi thảm đỏ.
Buổi phát sóng trực tiếp Lễ trao giải Hoa Ngu thu hút rất nhiều cư dân mạng, số mắt xem đã vượt hơn trăm vạn.
Fans Kỷ Li vui vẻ chờ đợi.
Tuy Kỷ nhãi con chỉ tham gia hai lễ trao giải nhưng đã dùng tạo hình trong hai lần đi thảm đỏ ấy để leo lên hot search!
Quan trọng nhất là sau mỗi lễ trao giải lại có thêm tin tức tốt về Kỷ Li được tung ra.
Fans Kỷ Li vẫn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, vô cùng kiêu ngạo từ lần liên hoàn hot search hồi lễ trao giải Bách Tượng đến nay!
Tuy ở lễ trao giải Hoa Ngu Kỷ Li không lọt đề cử Nam chính xuất sắc nhất song, các fans đều hi vọng nhãi con nhà mình có thể rinh một hai cúp khác.
Thảm đỏ mở màn đúng giờ, fans xem hết tốp minh tinh này đến tốp minh tinh nọ mới đến đoàn phim Hành Động Đặc Thù.
Tiếng hoan hô lẫn ánh đèn flash nhanh chóng tăng mạnh.
Quả nhiên tạo hình của Kỷ Li không hề khiến fans thất vọng: Một chiếc áo măng tô màu vàng nhạt, bên trong là chiếc sơ mi xếp ly và nơ, tối ưu hóa tỷ lệ đầu vai thân.
So với các nam tài tử mặc âu phục đen hoặc tối màu đi thảm đỏ bình thường, trang phục của Kỷ Li thường hấp dẫn tầm nhìn của người khác trước.
Dưới ánh mặt trời hiện lên vẻ trẻ trung sáng sủa, rất giống hoàng tử bước ra từ đồng thoại.
Đạn mạc lập tức phát điên.
—— Đội stylist lăn ra đây cho tui hun miếng coi! Nhìn Kỷ Li như em bé ấy!
—— Mặt đẹp mặc gì cũng đẹp!
—— Quá đẹp luôn con ơiii, ngày hôm nay phải chơi thật vui nha!
Ngoại trừ Kỷ Li, Quý Vân Khải cũng nhận được rất nhiều tiếng hò reo.
Các fans đứng xem thảm đỏ chốc nhát lại hô COOL GUY chốc nhát lại kêu Tam tiểu thư khiến nụ cười trên mặt Quý Vân Khải suýt thì cứng đơ.
Từ khi Du Lịch Nghèo phát sóng, cây hài Quý Vân Khải liền trở thành người hút fans nhiều nhất, thu hút vô số non-fan.
Phỏng vấn đoàn phim diễn ra trong khoảng 7,8 phút. Bọn họ vừa rời khỏi, tiếng hét chói tên bên ngoài chợt ùn ùn kéo đến.
“—— A a a a!”
“Anh Nhạc!”
“Thầy Tần!”
Thân là khách mời đặc biệt của Lễ trao giải, Tần Nhạc có thể đi tham đỏ một mình.
Diêu Xuyên đột nhiên bị âm thanh chấn động kia dọa sợ hết hồn, bật cười nói, “Mức độ nổi tiếng của Tần Nhạc đúng là mười năm như một.”
Nếu phải liệt kê diễn viên nào có nhân duyên tốt nhất trong giới thì Tần Nhạc đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.
“Chúng ta không vội, đợi cậu ta cùng đi nhé.” Tần Nhạc làm giám chế phim Hành Động Đặc Thù nên Diêu Xuyên đã coi hắn trở thành một phần của đoàn phim.
Trên sân khấu bắt đầu màn phỏng vấn.
“Tất cả mọi người đều nói lâu lắm rồi không nhìn thấy anh Nhạc. Vậy anh Nhạc có thể bật mí một chút không? Anh sắp có tác phẩm chuẩn bị công chiếu sao?”
“Đương nhiên. Trước mắt đã có hai bộ phim đóng máy và một bộ sẽ nhanh chóng lên lịch hẹn với mọi người sớm thôi.”
Kỷ Li nghe thấy thế, khẽ mỉm cười .
Chắc là bộ phim trinh thám đa nhân cách Tiềm Mộng nhỉ? Anh người yêu lại sắp tạo ra một huyền thoại phóng vé mới nữa rồi.
Sau khi Tần Nhạc rời khỏi thảm đó, hắn đi tới chỗ Kỷ Li trước mắt toàn bộ người trong đoàn phim.
Phương Chi Hành phát hiện ngay, “Hai người?”
Kỷ Li không muốn giấu nữa, thoải mái thừa nhận, “Thầy Phương, bọn tôi đang ở bên nhau.”
Tần Nhạc thấp giọng bổ sung, “396 ngày.”(*)
(*Gốc tác giả ghi là 1 năm 1 tháng mà mình đổi sang như này vì mình thích thế, kiểu ý nghĩa tương đương nhưng cảm giác đếm từng ngày nó khác ấy:)))
Diêu Xuyên kinh ngạc, mừng rỡ lên tiếng, “Giấu kĩ ghê đó!”
Phương Chi Hành sợ có người ngoài đi ngang nghe thấy, vội đáp, “Chờ buổi tối liên hoan nói chuyện tiếp, ở đây lạnh lắm, vào bên trong đi.”
“Vâng.”
…
Sáu giờ tối, cuối cùng Nguyên Dĩ Phi cũng hội họp với mọi người tại lễ trao giải.
Kỷ Li và Quý Vân Khải lần lượt vây quanh anh, tuy không mở miệng hỏi nhưng ánh mắt quan tâm đã nói rõ tất cả.
“Cơ thể anh không sao hết, khỏe lắm rồi.” Nguyên Dĩ Phi nhỏ giọng trả lời, hời hợt bỏ qua sự việc kia.
Anh ngập ngừng hồi lâu, trịnh trọng nói với hai người bạn của mình rằng: “Kỷ Li, Vân Khải, cảm ơn hai cậu nhé.”
“…Cũng tại anh suy nghĩ không chu đáo, thiếu chút nữa liên lụy đến các cậu, xin lỗi.”
Quý Vân Khải chậc một tiếng, khoác vai anh giả vờ hung dữ đáp, “Nói bậy gì vậy, không coi tụi em là bạn nữa hả?”
“Cái cậu Kỳ Hành kia tối qua không làm gì anh đấy chứ? Em đang định xông lên anh hùng cứu mỹ nhân ai ngờ lại bị anh trai em bóp chết từ trong trứng.”
Nguyên Dĩ Phi nghe thấy tên Kỳ Hành xong liền đối diện với đôi mắt hiểu thấu mọi thứ của Kỷ Li, vành tai ngượng ngùng đỏ ửng, “Em, em ấy tốt lắm, không làm gì anh hết.”
Kỷ Li cứu Nguyên Dĩ Phi khỏi tay Quý Vân Khải, nhướn mày, “Mặt kệ cool guy đi, cậu ấy chẳng hiểu đâu.”
“Sao lại không hiểu?” Quý Vân Khải ngồi cạnh họ, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Bây giờ chúng ta đang đến tuổi tập trung phát triển sự nghiệp, tối nay mỗi người phải cầm một cúp về nhà đấy!”
“Em lấy giải Người mới xuất sắc nhất, Kỷ Li lấy Nam phụ xuất sắc nhất còn Nguyên Bảo lụm nốt Nam chính xuất sắc nhất…”
Quý Vân Khải nhỏ giọng nói, còn lén lút giơ ngón tay cái, “Thế là đỉnh của chóp!”
“Hai đứa dễ rồi, anh thì thôi đi.” Nguyên Dĩ Phi uống ngụm nước.
Chưa bàn đến Quý Vân Khải cũng được đề cử “Nam chính xuất sắc nhất”, hai diễn viên khác cùng hạng mục đều là diễn viên thuộc phái diễn xuất, tuổi nghề cao. Nguyên Dĩ Phi nghĩ tới nghĩ lui vẫn cho rằng mình chỉ làm nền.
Đây là lần thứ 5 Nguyên Dĩ Phi lọt đề cử Nam chính nhưng cũng có thể là lần thứ năm đảm nhận vị trí “đá lót đường”.
Nguyên Dĩ Phi thấy hơi áy náy, “Anh thấy bình thường, cơ mà có lỗi với fans quá.”
Fans của anh lần nào cũng ôm hi vọng rồi lại thất vọng, kế đó tiếp tục đối mặt với trăm ngàn lời chửi rủa còn phải thức đêm đính chính, khống chế bình luận.
“Dĩ Phi, anh phải tin em.” Kỷ Li nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng chắc chắn.
“Đúng vậy, giờ đến lượt anh cầm cúp rồi.” Quý Vân Khải tán thành.
Nguyên Dĩ Phi khẽ cong môi, vẫn không tin giải thưởng sẽ rơi vào tay mình.
Sáu rưỡi rối, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Tần Nhạc được xếp ở bàn khách quý, không ngồi chung với đoàn phim. Tuy nhiên, vị trí của Kỷ Li rất tiện để đôi bên nhìn nhau.
Kỷ Li phát hiện một trải nghiệm chưa từng có ——
Giữa lễ trao giải trang trọng, giữa rừng nghệ sĩ và fans, cặp tình nhân tình cờ trao đổi ánh mắt mang theo mùi vị ngọt ngào như mật.
Giải thưởng đầu tiên công bố là “Người mới xuất sắc nhất”. Không nghi ngờ gì nữa, Quý Vân Khải đoạt được cúp dựa vào màn thể hiện xuất sắc trong Hành Động Đặc Thù.
Sau đó tới ’Nam phụ xuất sắc nhất’. Kỷ Li dùng vai diễn Hướng Tùy An, vươn lên cầm lấy cúp nam phụ đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất.
“Đáng tiếc, với năng lực của Kỷ Li trong Hành Động Đặc Thù thì nên đi tranh cúp ảnh đế mới đúng.”
“Hành Động Đặc Thù rất hay, kỹ năng diễn xuất của cả ba diễn viên chính đều đáng khen ngợi. Nhưng nếu ba người đều lọt đề cử, các diễn viên khác phải làm sao?”
Trên khán đài thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng bàn tán, lời khen trước đó vừa mới dứt đã có mấy âm thanh mỉa mang đáp trả.
“Thật ra tôi cảm thấy cúp ảnh đế chưa tới lượt đoàn phim Hành Động Đặc Thù.”
“Tại sao?”
“Đây là lần đầu Quý Vân Khải lọt đề cử, tỷ lệ đoạt giải không cao. Còn ai mà chẳng biết Nguyên Dĩ Phi chỉ làm nền? Tôi nghĩ anh ta không có số trở thành ảnh đế đâu.”
“…”
Fans Nguyên Dĩ Phi nghe thấy hết, bàn tay nắm banner đèn led lạnh ngắt nhưng lại không tìm được lý do để phản bác.
Các cô không dám mạnh miệng thay thần tượng, yên lặng cầu khẩn cái mác “phông nền” kia sớm được giũ bỏ.
Song, sự im lặng của họ không thể đổi lấy tôn trọng mà kéo về càng nhiều lời chối tai hơn.
“Vẻ ngoài của Nguyên Dĩ Phi mới là cần câu cơm hữu hiệu nhất. Làm ảnh đế làm gì, chẳng thà…”
Fans còn chưa kịp phản ứng, hai chất giọng bỗng lần lượt vang lên ——
“Ủa alo! Nói đủ chưa? Đang ở nơi công cộng đấy, có thể duyên dáng hơn chút không?”
“Fans Biên Căng à? Đúng là vật họp theo loài. Nhà mấy cô chưa nếm đủ trái đắng hả? Tôi chụp lại mặt với banner cầm tay của mấy cô rồi đấy, ba láp ba xàm thêm nữa tôi tung hết lên weibo!”
Biên Căng là ai?
Ban đầu hắn ta là diễn viên thủ vai Trần Hề trong Hành Động Đặc Thù, sau đó bởi vì quá cố chấp với phiên vị nên cứ lần lữa không chịu kí hợp đồng, bị Tần Nhạc lạnh lùng cho nghỉ việc.
Fans Biên Căng vẫn ghi thù, nhìn dàn dàn diễn viên hiện giờ không vừa mắt! Huống hồ còn là Nguyên Dĩ Phi, người tối nay có tỷ lệ nhận giải cao nhất.
“Idol nhà mấy cô gần hai năm không nhận được vai nào hay ho đúng không? Hôm nay còn không biết xấu hổ ngồi vào ghế khách mời nữa. Để tôi xem anh ta ở đâu nào?”
“Hàng cuối cùng trong góc kia kìa.”
“Thế ba cục cưng nhà mình ngồi đâu he?”
“Ngay bàn lớn ở giữa luôn!”
Hai vị fans kẻ xướng người họa, câu từ không hề thô tục nhưng vẫn đủ vả rát mặt người khác.
Fans Biên Căng vừa giận vừa thẹn, “Các cô là fans Nguyên Dĩ Phi à? Liên quan gì đến mấy cô chứ!”
“Kỷ Li, Tam tiểu thư và Nguyên Bảo thân như vậy, tụi này vì thần tượng của mình mà đứng ra bênh vực Nguyên Bảo thì sao? Câm cái miệng thối của mấy cô lại, nói lắm cho ai nghe!?”
“Tưởng fans Nguyên Bảo dễ ức hiếp đấy hả! ‘Song Kích Nhất Nguyên’ là một nhà. Nếu còn dám nói linh tinh, tôi sẽ cho mấy cô biết tay!”
Quả nhiên là vật họp theo loài, kĩ năng vả mặt người khác quá thượng thừa.
Fans nhà khác ngồi xung quanh cũng chú ý tới, không khỏi che miệng cười trộm.
So với Biên Căng đã rớt xuống hạng ngôi sao hạng F, đương nhiên các cô thích nhóm ba người Kỷ Li hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, fans Biên Căng trước đây chửi rủa om sòm trên mạng suốt giờ bị chửi lại cũng là chuyện hiển nhiên.
“…”
Lượng fans ít ỏi của Biên Căng nghe những tiếng cười nhạo vang lên xung quanh, im lặng mặt đỏ đến tận mang tai.
Fans Nguyên Dĩ Phi nhìn fans Kỷ Li và fans Quý Vân Khải bằng ánh mắt biết ơn, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn mấy bà nhé.”
“Đều là người một nhà cả, đừng khách sáo! Cứ chờ đấy, hôm nay Nguyên Bảo nhất định sẽ đạt cúp!”
Đúng lúc đó, phần quan trọng nhất của buổi lễ cuối cùng cũng tới —— Thân là một trong các ảnh đế từng nhận giải, Tần Nhạc nhẹ nhàng bước lên đứng giữa sân khấu, kín đáo nhìn về chỗ nào đó bên dưới.
Kỷ Li nhận thấy tầm mắt hắn, không nhịn được nhếch miệng cười.
Nguyên Dĩ Phi ghé sát thì thầm, “Hai người tối nay lộ quá đấy. Không tương tác công khai nhưng lén lút tia nhau vậy không sợ fans phát hiện à?”
Kỷ Li ho nhẹ một tiếng, “Tụi em tém lắm rồi đó.”
“…”
Nguyên Dĩ Phi ăn đầy bụng thức ăn cho chó, suýt bị nghẹn.
“Đừng nói nữa, anh Nhạc sắp công bố kìa.” Quý Vân Khải chắp hai tay lại, cực kỳ căng thẳng, “Mong các cụ phù hộ ra tên Nguyên Dĩ Phi!”
“Cũng có thể là Quý Vân Khải.” Kỷ Li cười đáp.
Nhưng trong lòng y vẫn thiên về Nguyên Dĩ Phi hơn. Mấy năm nay đối phương chịu khổ quá nhiều, đã đến lúc vượt qua khó khăn gặt hái cả thành công trong sự nghiệp lẫn tình yêu.
“Tôi xin công bố giải thưởng “Nam chính xuất sắc nhất” của Lễ trao giải Hoa Ngu lần thứ 26 thuộc về —— “
Tần Nhạc bỗng liếc mắt xuống phía dưới sân khấu, nở nụ cười không bất ngờ lắm, “Diễn viên Nguyên Dĩ Phi, chúc mừng!”
“Yesss! Ảnh đế Nguyên Bảo!”
Quý Vân Khải vui vẻ nhảy khỏi ghế, không hề cảm thấy khổ sở vì mình đã trượt giải.
Kỷ Li vô thức thở phào nhẹ nhõm thay Nguyên Dĩ Phi, cười cực kỳ tươi.
May mà tình tiết trong nguyên tác vẫn xảy ra! Nguyên Dĩ Phi lấy được cúp ảnh đế đầu tiên nhờ bộ phim Hành Động Đặc Thù!
Đám người Diêu Xuyên, Phương Chi Hành đồng loạt vỗ tay, chỉ mình người đoạt giải vẫn còn đang sững sờ tại chỗ.
“…”
Nguyên Dĩ Phi ngẩn tò te.
Từng có lúc y vô cùng hy vọng tên mình sẽ phát ra từ miệng khách mời trao giải. Nhưng khi thất vọng càng nhiều, anh đã chẳng còn chờ mong gì nữa.
Anh không ngờ, hóa ra ước mơ của mình lại có ngày trở thành hiện thực.
“Dĩ Phi đừng lo lắng, mau lên nhận cúp đi.” Kỷ Li chủ động kéo Nguyên Dĩ Phi dậy, ôm anh, “Chúc mừng!”
Quý Vân Khải cũng chẳng ngại thể hiện tình cảm trước ống kính, ôm bọn họ như gấu, “Nguyên ảnh đế tối nay nhất định phải mời khách đó!”
Nguyên Dĩ Phi bị bọn họ xúm vào ôm ôm ấp ấp, mãi tới khi lên sân khấu cầm chiếc cúp nặng trịch, cảm giác chua xót mới dần ùa đến.
Có lẽ bởi vì nửa năm qua phát sinh quá nhiều chuyện, một Nguyên Dĩ Phi vẫn luôn mạnh mẽ bắt đầu biết rơi nước mắt. Các fans ngồi trên khán đài cũng khóc không thành tiếng.
Tần Nhạc trao cho em người yêu một ánh mắt “hoàn thành nhiệm vụ” sau đó thân thiết vỗ lưng Nguyên Dĩ Phi, “Cố lên.”
“…Cảm ơn.”
Trên bình luận livestream, fans Nguyên Dĩ Phi vừa khóc vừa cười, kích động “nổ” thành từng trùm pháo hoa.
—— A a a Nguyên Bảo! Nguyên Bảo của em trở thành ảnh đế rồi!
—— Cảm ơn thầy Tần! Cảm ơn Kỷ Li! Cảm ơn Quý Vân Khải! Cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ Nguyên Bảo, huhuhu bà mẹ già này yên tâm rồi!
—— Thấy trai đẹp khóc làm tôi muốn khóc theo.
Dưới tình huống ấy, fans Trăng Tròn CP bắt đầu đội mồ sống dậy.
—— A a a anh Nhạc an ủi Nguyên Bảo kìa! Trăng Tròn real nhất!
Bình luận hiển thị chưa bao lâu liền bị phản bác ngay —— Thật cái gì mà thật? Nhìn camera quay khán đài đi! Có bất ngờ lớn!
Không ít cư dân mạng được bình luận kia nhắc nhở, lập tức đổi sang kênh khác.
Khi Nguyên Dĩ Phi nhận cúp, Quý Vân Khải và Kỷ Li còn vui hơn cả lúc bản thân đoạt giải.
Chẳng biết hai người họ lấy banner đèn led của fans Nguyên Dĩ Phi ở đâu, mỗi người cầm một bên giơ cao, nghiêm túc chúc mừng Nguyên Dĩ Phi, cảnh tượng trông cực kì ấm áp hòa thuận.
Cool guy Quý Vân Khải làm vậy rất bình thường nhưng Kỷ Li đó giờ vẫn luôn chín chắn thế mà cũng hùa theo.
Đạn mạc nhanh chóng hiện vô số bình luận.
—— Kỷ Nguyên Quý là một nhà! Huhuhu ba cục cưng thân nhau ghê!
—— Đột nhiên nhớ cái hôm Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi giang băng rôn chúc mừng Kỷ Li. Ha ha ha ha đáng iu ghê, ba người họ thân lắm!
—— Trăng Tròn CP cái gì! Cả Chồng chồng Nguyệt Quý cũng ra chuồng gà hết cho tôi! Song Kích Nhất Nguyên mới là thật!
—— Tôi tuyên bố, đã đến lúc quẳng anh Nhạc đi rồi! Kỷ Li, Nguyên Bảo, Tam tiểu thư tạo thành CP nào tôi cũng húp hết!
Tác giả có lời muốn nói: #Anh Nhạc bị cư dân mạng vứt bỏ:??? [Tên hề chính là tôi.jpg]