Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 118



Editor: Fei

Nụ hôn khẽ lướt qua môi, mang theo sự dịu dàng lưu luyến khó tả.

Tần Nhạc đang định đuổi theo hôn sâu hơn, kết quả bị Kỷ Li im lặng ngăn cản.

Kỷ Li ngồi xổm bên cạnh xe lăn, dựa theo tin tức Tề Ngạn cung cấp mà kéo ống quần bên chân trái anh người yêu lên ——

Bắp chân quấn băng gạc gọn gàng, không nhìn thấy miệng vết thương song từ phạm vi vẫn có thể đoán‌ nặng nhẹ thế nào.

Ánh mắt Kỷ Li khẽ run, y ngước mắt trầm giọng nói, “Anh bảo em không được giấu anh chuyện gì hết, đừng đẩy anh ra vậy bây giờ anh đang làm cái gì đây?”

Bị thương khi đóng phim suốt nửa tháng cũng chẳng nói với y nửa câu?

Tần Nhạc đối diện với ánh mắt tràn ngập lo lắng của y, hắn thở dài, “Anh không muốn em bị phân tâm lúc quay. Huống hồ đây chỉ là một vết thương nhỏ, sẽ cắt chỉ sớm thôi.”

“…”

Kỷ Li mím môi, thật lâu sau mới tự trách đáp, “Xin lỗi anh.”

Rõ ràng y là người yêu Tần Nhạc nhưng đối phương bị tai nạn mà mãi y mới hay tin.

“Cục cưng à?” Tần Nhạc nghe ‌y đột nhiên xin lỗi, nhíu chặt mày. Hắn nắm tay Kỷ Li, ôm y vào lòng.

Kỷ Li hoảng sợ, “Tần Nhạc, cẩn thận chân của anh đó.”

“Không đụng trúng đâu. Em đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút nhé.” Tần Nhạc siết chặt vòng tay, hỏi, “Tại sao em lại xin lỗi anh thế?”

Kỷ Li im lặng, khi mở miệng lần nữa sự tự trách và buồn bực vẫn chẳng hề thuyên giảm.

“Chúng ta video call với nhau nhiều lần mà em chẳng hề phát hiện. Tần Nhạc, em có phải là một người bạn trai rất tệ không?”

Tần Nhạc vuốt ve gò má y, dỗ dành, “Em tốt lắm ấy, là anh không nên giấu em mới đúng.”

Hắn vừa cảm động vừa đau lòng, “Lần sau chắc chắn anh sẽ không làm thế nữa, mọi việc nhỏ nhặt đều sẽ nói với em nhé?”

Kỷ Li nghiêng đầu cắn ngón tay hắn, giả vờ hung dữ đáp, “Không được tái phạm.”

Hai người đều đã trưởng thành, không cần phải trách móc lẫn nhau mãi, biết điểm dừng.

“Tần Nhạc, mai này nếu xảy ra chuyện gì em sẽ không giấu anh, anh cũng phải vậy đó.”

“Ừ.”

Tần Nhạc khẽ cười, nhân cơ hội hôn môi Kỷ Li, đùa giỡn, “‌Ở nước ngoài mà muốn gặp em thì anh sẽ giả vờ bị thương để em chạy tới.”

“Thôi thôi.” Kỷ Li hầm hừ, không hề mắc lừa.

Y sợ đụng trúng vết thương của Tần Nhạc nên đứng dậy đẩy đối phương tới ghế sofa rồi ngồi đối diện hắn.

“Vết thương trên đùi anh thực sự không sao chứ?”

“Không sao đâu. Hôm quay cảnh nhảy khỏi xe bị đạo cụ bằng sắt cứa phải, nghỉ ngơi nửa tháng là lành, ngày mai bác sĩ sẽ ghé qua cắt chỉ thay thuốc.

Tần Nhạc hiểu rằng y đang lo lắng, cẩn thận khai báo nguyên nhân hậu quả.

Đạo diễn Kaveh hào phóng cho vị nam chính Tần Nhạc bị thương này kỳ nghỉ một tháng.

Tiến độ ghi hình đã đến phần kết, khá dư thời gian. Trong mấy ngày Tần Nhạc nghỉ bọn họ có thể quay các cảnh đơn trước.

“Không may là hôm đó mẹ anh tới tham ban.”

Tần Nhạc muốn giấu cũng chẳng được.

Cố Văn đâu thể yên tâm để con trai nằm viện một mình!

Sản nghiệp nhà họ Tần rất lớn, mời bác sĩ riêng là chuyện khá dễ dàng. Cố Văn nghe ‌bác sĩ nói Tần Nhạc phải hạn chế đi lại, tránh để vết thương bị rách. Do đó, bà bèn kêu người mua xe lăn, một ngày ba bữa chăm sóc con mình như “người tàn tật”.

Kỷ Li bớt căng thẳng hơn.

“Diễn viên đóng phim bị thương là chuyện thường. Anh không cho công ty công khai một là vì không muốn ngoại giới lo lắng hai là không muốn lều báo ké fame, thổi phồng sự việc.”

Tần Nhạc nghiêng người về phía trước, khóe miệng tràn ngập ý cười, “Là em thì em có làm vậy không?”

Kỷ Li nhíu mày, không phản bác.

Nếu y bị thương khi đóng phim phỏng chừng cũng sẽ im lặng chịu đựng.

Song bây giờ đối tượng lại đổi thành Tần Nhạc nên suy nghĩ của y bỗng thay đổi hoàn toàn, không chỉ căng thẳng quá mức mà biết tin rồi còn lập tức chạy tới.

Đúng là quan tâm quá ắt loạn.

“Cục cưng à, anh vui lắm.”

Tần Nhạc mượn lực chân phải đứng dậy, ngồi trên sofa cùng Kỷ Li, tình yêu trong mắt mãnh liệt không tan, “Anh không ngờ em lại đột ngột xuất hiện trước mặt anh, cứ như nằm mơ ấy.”

Sớm biết sẽ được hưởng đãi ngộ này thì Tần Nhạc đã tỏ vẻ đáng thương kể khổ ngay ngày đầu tiên gặp tai nạn.

“Vậy anh cứ nằm mơ tiếp nhé.” Kỷ Li buồn cười đáp.

Y yên tâm hơn, đứng dậy nói, “Em đi trước đây, mai lại đến thăm anh.”

“…”

Tần Nhạc vội vàng kéo tay y, vừa bực mình vừa buồn cười, “Bạn trai em đang ngồi đây em còn muốn đi đâu nữa?”

“Đi khách sạn á. Lúc xuống máy bay em bảo Bánh Bao đặt phòng rồi.” Kỷ Li vô tư trả lời.

Chủ căn biệt thự này không chỉ có mình Tần Nhạc, biết đâu chút nữa hai vợ chồng nhà họ Tần sẽ về. Y là người ngoài, không mời mà tới còn chưa tính, sao dám ở lại được?

Tần Nhạc bị dáng vẻ hiển nhiên của Kỷ Li chọc giận, bất đắc dĩ kéo y, “Không cho em đi đâu hết, đêm nay ở đây nhé.”

“Cha mẹ anh bận lắm, chưa chắc đã về.”

“…Nhỡ cô chú về thì làm thế nào?” Kỷ Li vẫn do dự.

Y và Tần Nhạc đã sống với nhau, ngủ cùng giường cũng chẳng thành vấn đề. Cơ mà y chưa gặp cha Tần Nhạc bao giờ và mới gặp Cố Văn mẹ Tần Nhạc đúng một lần.

Ở chung qua đêm ngay trước mắt cha mẹ đối phương ngại lắm.

“Nếu em cảm thấy bất tiện thì chờ ngày mai anh dẫn em về nhà của chúng ta.”

Tần Nhạc có nhà riêng tại nước ngoài, bình thường không cần người khác phụ giúp sinh hoạt hàng ngày. Hiện tại do Cố Văn lo vết thương của hắn nên mới cứng rắn lôi hắn về nhà chăm sóc.

“Nếu em muốn ở khách sạn thì anh đi cùng em.” Tần Nhạc sử dụng chiến thuật lấy lùi làm tiến.

Mèo nhỏ đưa đến cửa, lát nữa nhất định phải ôm ngủ trong ổ chăn của mình, không được để mèo chạy thoát.

Kỷ Li cân nhắc chốc lát rồi không từ chối nữa.

Y không nỡ để Tần Nhạc mang theo vết thương trên đùi đi đây đi đó.

“Vậy em tắm trước. Hôm qua đi vội quá, không mang nhiều đồ.”

Chuyến bay đường dài khiến y vô cùng mệt mỏi, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng được tắm nước nóng thư giãn.

Tần Nhạc vội đáp, “Để anh chuẩn bị cho em.”

Kỷ Li bật cười, “Vâng.”

...

Mười giờ tối.

Kỷ Li thoải mái nằm lên giường, chăn mềm mang theo mùi hương độc nhất vô nhị của Tần Nhạc khiến y cảm thấy yên ổn.

Tần Nhạc ôm y từ sau lưng, vùi đầu nơi hõm vai y, tham lam hít sâu hai cái.

“Bé Li à.”

Âm thanh khàn khàn nhuốm vẻ quyến rũ đẫm tình dục.

Hơi thở ấm áp phả vào cổ làm Kỷ Li rùng mình, y khó khăn nghiêng người sang, rúc trong lòng Tần Nhạc, “Anh đừng nghịch nữa, hôm nay không được đâu.”

Cũng không phải là y không nhớ Tần Nhạc mà y bận tâm đến vết thương của đối phương hơn, chẳng dám tùy ý làm bừa.

Vết thương vất vả lắm mới khép lại bị nứt ra vì ‌loại chuyện này chắc cười chết mất.

Tần Nhạc ôm chặt y, cưỡng‌ ép bản thân không làm ra hành động kế tiếp chỉ ngày càng dính người hơn.

“Vậy em ngoan ngoãn để anh ôm chút.”

Hai người đã lâu chưa tiếp xúc thân mật, nói không có ý định gì thì quả là nói dối.

Ôm nhau thôi cũng như tìm được chỗ trút hết số tình cảm dồn nén.

Không rõ ai là người bắt đầu trước, nụ hôn sâu mang đầy cảm xúc càn quét toàn thân.

Âm thanh nghẹn ngào, ám muội vang vọng trong phòng, nhanh chóng đốt cháy không khí khiến đại não thiếu oxy, khó có thể hô hấp.

Kỷ Li cảm thấy cả người mình như thiêu như đốt, Tần Nhạc đang ôm y cũng như cái lò rực lửa.

“Tần Nhạc, khoan…”

Y còn chưa kịp nói cả câu đã bị đụng chạm mạnh mẽ phá vỡ.

Kỷ Li miễn cưỡng khơi dậy lý trí, túm lấy cánh tay người đàn ông nọ, “Không, chân anh…”

Tần Nhạc mới ‌nếm được chút ngon ngọt sao cam lòng buông tha?

Hai người ôm nhau thật chặt, cảm nhận rõ hơi thở và tình cảm nồng nhiệt của đối phương.

Hắn hôn vành tai Kỷ Li, thấp giọng dụ dỗ: “Bé Li, hôm nay bé chủ động được không? Anh sẽ phối hợp.”

Chất giọng Tần Nhạc thuộc dạng trầm thấp dễ nghe nhưng chỉ mình Kỷ Li biết, khi đối phương nói từng chữ vào thời điểm này không khác gì đẩy người ta xuống hố sâu dục vọng.

“Nghe ‌đồn‌ tư thế kia vào sâu lắm.”

“Đừng nói nữa‌.”

Kỷ Li hôn Tần Nhạc, chặn cái miệng ăn nói linh tinh lại.

Sao y có thể không hiểu ý Tần Nhạc được? Hiện giờ, ham muốn cơ thể đang mạnh mẽ hơn suy nghĩ lý trí.

Mặt Kỷ Li đỏ như sắp chảy máu, y không chịu nổi kích thích và cảm giác mới lạ nên leo lên người hắn.

Tần Nhạc trông thấy động tác của y, khuôn mặt hiện vẻ sung sướng.

…...

… … …

… … … … 

Ngày hôm sau.

Khi Kỷ Li tỉnh đã gần trưa‌. Y cố gắng xoay người, kết quả lại nằm phịch xuống giường.

Eo mỏi, cực kì mỏi.

Phía sau‌ truyền đến tiếng cười khẽ, là Tần Nhạc đã dậy từ lâu.

Kỷ Li quyết đoán‌ nằm xuống, rúc vào chăn nhỏ giọng làu bàu, “Có gì hay mà cười?”

Tần Nhạc dính sát vào y, dịu dàng xoa bóp eo giúp y, tiếng cười đầy sự thỏa mãn, “Tối hôm qua cục‌ cưng vất vả quá.”

Kỷ Li hồi tưởng ‌lại cảnh tượng tối qua, ngượng chín cả mặt.

Ban đầu y ỷ vào việc mình có quyền chủ động mà nhiệt tình trêu chọc Tần Nhạc, về sau lại vừa sướng vừa mệt, suýt nữa mềm nhũn trên người ‌đối phương.

Cuối cùng Tần Nhạc vẫn chủ động ‌dùng sức còn y cứ mệt mỏi mơ mơ màng màng.

“Tối hôm qua anh xử lý đại khái rồi, nếu em vẫn thấy khó chịu thì tắm lại lần nữa nhé.” Tần Nhạc dịu giọng căn dặn.

Trước đây chắc chắn Tần Nhạc sẽ tự tay dọn dẹp ổn thỏa nhưng hiện tại hắn đang bị thương ở đùi, không thể bế đối phương đi tắm.

Kỷ Li lười biếng đáp.

Tần Nhạc nhìn đồng hồ, “Em ngủ đủ chưa? Rời giường ăn gì đó nhé?”

Bọn họ đã bỏ qua bữa sáng, bữa trưa cũng không ăn đúng giờ sẽ rất có hại cho sức khỏe.

Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hỏi thăm lịch sự, “Cậu hai‌, cậu dậy rồi à?”

“Sao vậy?”

“Ông chủ và cậu cả về rồi, trưa nay bà chủ tự tay vào bếp nấu cơm đấy ạ. Bà chủ có dặn, khi nào cậu với cậu Kỷ dậy thì xuống nhà dùng cơm.”

Vài câu ngắn gọn nhưng chứa lượng thông tin lớn.

Kỷ Li cứng đờ người ‌——

Hả?

Cha mẹ lẫn anh trai của Tần Nhạc đều ở nhà?

Đáy mắt Tần Nhạc lóe lên vẻ ngạc nhiên, “Ừ, 15 phút nữa bọn tôi sẽ xuống.”

“Vâng.”

Tiếng bước chân ngoài cửa ngày một xa dần.

Kỷ Li bò dậy, vô cùng hoang mang, “Tần Nhạc, làm sao bây giờ?”

Tối hôm qua lúc y tới cha mẹ Tần Nhạc đều vắng nhà, giờ vừa ngủ dậy cái là phải gặp phụ huynh luôn.

Biết thế tối qua y nên tới khách sạn để tránh khỏi tình huống đáng xấu hổ này.

“Có câu gì ấy nhỉ?” Tần Nhạc nhổm người dậy, vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, “Sớm hay muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng thôi.”

“Anh đừng đùa.”

Kỷ Li thật sự cảm thấy khá căng thẳng. Y không được mời mà tới, tựu chung khá bất lịch sự.

“Yên tâm, mẹ anh biết quan hệ của chúng ta mà. Ở cái nhà này, mẹ anh về phe anh, ý kiến của ba anh không quan trọng đâu.”

Tần Nhạc vuốt ve lưng Kỷ Li, trấn an y.

Vợ chồng nhà họ Tần cách mười ngày nửa tháng lại cãi nhau một trận, Tần Nhạc đã chẳng bất ngờ nữa. Người cha kia của hắn nghe lời ông cụ Tần răm rắp, ông cụ lại coi thường thân phận nghệ sĩ của Cố Văn nên đâm ra không thích đứa cháu Tần Nhạc ngỗ ngược gia nhập giới giải trí này cho lắm.

Mỗi lần nhà bọn họ xảy ra tranh chấp, Tần Nhạc và Cố Văn luôn chung một chiến tuyến.

“Thế còn anh trai anh?” Kỷ Li hỏi thêm, tranh thủ tìm hiểu tình hình.

“Em khỏi cần lo. Ổng biết nhìn xa trông rộng cũng rất có chừng mực, mặc dù nhìn thấu quan hệ của hai chúng ta nhưng sẽ không đâm bị thóc chọc bị gạo trước mặt ba và ông anh.”

Nói trắng ra là nếu ông cụ Tần không xuất hiện, bữa cơm này không hề đáng sợ tẹo nào.

“Em cứ phụ trách ăn cơm thật ngon, chẳng may ba anh phát hiện‌ cái gì mà làm khó em, anh sẽ đỡ thay em.”

Kỷ Li biết mình không thể từ chối bữa cơm kia, đành phải gật đầu, “Vâng.”

Nhà họ Tần phản đối thì sao?

Y và Tần Nhạc sẽ không chia tay chỉ vì tác động bên ngoài.



Mười lăm phút ‌sau, Kỷ Li sửa soạn xong xuôi bèn cùng Tần Nhạc đi thang máy xuống lầu.

Cố Văn ngồi trên bàn ăn mỏi mắt chờ mong, nhìn thấy hai đứa nhỏ liền mừng tít mắt, “Mau qua đây.”

Tối qua bà hay tin từ chỗ Tề Ngạn —— Kỷ Li lo cho vết thương của Tần Nhạc nên vừa mới kết thúc lịch quay đã bay từ Hoa Quốc tới.

Mẹ nào mà chẳng thương con.

Do đó khi thấy Kỷ Li quan tâm Tần Nhạc, Cố Văn cực kì cảm động‌. Giới giải trí vô cùng phức tạp‌, có thể tìm được bạn đời tốt như vậy thật không dễ dàng.

“Ba, mẹ, anh cả, vị này là Kỷ Li.” Tần Nhạc chủ động giới thiệu.

Tuy hắn muốn‌ trực tiếp thể hiện quan hệ yêu đương giữa mình và Kỷ Li nhưng với tình huống trước mắt vẫn phải nhịn xuống.

Kỷ Li lần lượt chào hỏi, nhân cơ hội quan sát từng người.

Cha Tần Nhạc ngồi ở chủ vị, giữa hai hàng lông mày thấp thoáng bóng dáng tuấn tú thời trẻ.

Anh trai Tần Nhạc – Tần Tê ngồi bên phải, âu phục giày da, khí chất tài giỏi.

Chắc vì biết Kỷ Li đang quan sát mình, bờ môi mím chặt của anh khẽ nhếch lên, im lặng gật đầu chào hỏi, trông giống mấy nhân vật tinh anh trong giới kinh doanh hơn Tần Nhạc nhiều.

Gen nhà họ Tần rất mạnh.

Ba cha con họ như đúc từ cùng một khuôn ra.

Tần Chính Long nhìn Kỷ Li bằng ánh mắt dò xét, “Cháu cũng là diễn viên à?”

Ông không quan tâm tới giới giải trí, ngay cả các tác phẩm con mình đóng cũng chưa từng xem.

Kỷ Li thản nhiên trả lời, “Dạ vâng.”

Tần Nhạc rời khỏi xe lăn, kéo ghế giúp Kỷ Li, “Ngồi đi em.”

Sau đó hắn mới ‌ngồi xuống bên cạnh người yêu.

Tần Chính Long nhìn phản ứng lạnh nhạt của con trai đối với mình, ông nhướn mày, “Hơn ba mươi cái tuổi đầu rồi còn ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy?”

Tần Nhạc im lặng không đáp, nhấp ngụm nước ấm.

Cố Văn thấy chồng mình lại bắt đầu ‘mắng mỏ’ con trai, cố gắng nén ý muốn trợn mắt lên quát, “Bình thường thằng bé đóng phim vất vả, về nhà ngủ thêm chút thì ảnh hưởng gì đến ông?

Bà vừa nói vừa múc cho con cháu mỗi người một bát canh gà.

“Cảm ơn mẹ.”

“Cảm ơn phu nhân.”

“Cảm ơn dì Cố.”

Tần Chính Long định phô bày uy phong của người chủ gia đình bỗng bị vợ chặn ngang, thậm chí đối phương còn nhận được ưu ái của con cháu hơn.

Ông nhất thời cảm thấy không vui, “Tôi nói sai ở đâu? Cứ cho là hơn hai mươi tuổi gia nhập giới giải trí vì ham chơi đi cơ mà giờ đã qua mười năm rồi vẫn chưa chịu thôi.”

Ông chỉ đứa con lớn, tiếp tục dạy bảo Tần Nhạc, “Anh nhìn anh trai anh một mình quản lý cả một công ty kia kìa. Ai như anh, sự nghiệp chẳng có nửa kia càng không.”

Kỷ Li thấy bầu không khí căng thẳng, chẳng dám động đũa nữa. Y nghe‌ Tần Chính Long nói xong liền cảm thấy bất bình thay Tần Nhạc.

Ở trong giới giải trí Tần Nhạc là cái tên có biết bao người ước ao nể phục, có biết bao nhiêu người biến hắn trở thành mục tiêu phấn đấu. Vậy mà tại sao trong mắt Tần Chính Long lại thành người chẳng có sự nghiệp thành công?

“Thật ra anh Nhạc…” Kỷ Li toan mở miệng phản bác nhưng bị Tần Nhạc âm thần ngăn cản.

Y nhìn sang, phát hiện đối phương bình tĩnh đến mức vô cảm, thậm chí còn chủ động ‌gắp ‌thịt cho y, “Ăn nhiều vào.”

Hành động này lập tức khiến Tần Chính Long phát hiện ra điểm kì lạ, ông chưa kịp chất vấn Cố Văn đã thả chiếc thìa xuống bát canh, cười nhạo, “Ông thích thì ăn không thích thì đi đi.”

“Tiểu Tê ưu tú nhưng Tiểu Nhạc cũng đâu kém? Những thành tích của thằng bé hiện giờ có khi còn hơn xa ông hồi đó đấy!”

“Không sự nghiệp? Lão già ông chẳng hiểu gì về giới giải trí hết, con trai tôi là ảnh đế á!!”

“Không nửa kia?”

Cố Văn nhìn Kỷ Li, cực kỳ phấn khích, “Ông yên tâm! Nửa kia của con trai tôi cực kì giỏi!”

Cố Văn vứt luôn hình tượng tao nhã của “quý bà nhà giàu”, bắn như súng liên thanh.

“…”

Tần Chính Long bị vợ sửa lưng, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Ông thở dài não nề, cắn răng nghiến lợi vớt vát tôn nghiêm, “Ở trước mặt người ngoài…”

“Ở đây đâu có người ngoài?” Cố Văn đáp “Kể cả có thì cũng chỉ có ông cứ luôn miệng lên lớp con cái không chịu ăn cơm thôi.”

“Ông thử hỏi ông cụ xem có chịu để Tiểu Nhạc trở về kế thừa gia nghiệp hay không đã. Bây giờ anh em chúng nó mỗi người đều có sự nghiệp của riêng mình, chẳng ảnh hưởng đến nhau như vậy tốt quá còn muốn gì nữa? Chẳng nhẽ ông phải khiến anh em chúng nó tranh chấp mới vui à?”

“Giỏi thì ông tới gia trang nhà họ Tần mà gào lên với ông cụ ấy! Ông dám không? Không dám thì ở đây bắt nạt con trai tôi là sao? Tưởng không ai bênh thằng bé hả?”

Cố Văn càng nói càng hăng, Tần Chính Long càng nghe càng im như thóc.

Đáy mắt Tần Nhạc đầy ý cười, ung dung thong thả bóc tôm.

Tần Tê ngồi đối diện cũng chẳng ngạc nhiên, coi như không liên quan tới mình ‌mà uống nước.

Kỷ Li chuyển từ trạng thái hoang mang sang trạng thái ăn dưa hóng chuyện.

Tuy y không nhìn chằm chằm vào vợ chồng nhà họ Tần nhưng hai tai vểnh lên miệt mài nghe ngóng.

Bọn họ ‘tranh cãi ầm ĩ’ xong Tần Chính Long bỗng đứng dậy, “Nói không thông! Mấy mẹ con nhà bà tự ăn đi!”

“Ôi chồng ơi, anh‌ không ăn à?” Cố Văn cười cười, giả vờ làm một mẹ hiền vợ tốt, “Nhỡ đói thì sao?”

Tần Chính Long không bị lừa, “Bị bà chọc tức no luôn rồi!”

Dứt lời liền nổi giận đùng đùng rời khỏi biệt thự.

Trên bàn ăn yên lặng ‌năm giây, sau đó Cố Văn ‌sảng khoái lên tiếng, “Ok, phiền phức đi rồi‌, chúng ta ăn cơm thôi.”

Tần Nhạc đặt con tôm bóc vỏ vào bát Kỷ Li, “Mẹ, lần này ba bị mẹ chọc tức mấy ngày không về nhà vậy?”

“Ít nhất cũng phải ba ngày.” Tần Tê nói.

Hai anh em bọn họ đều bật cười, xem ra đã rất quen thuộc.

“Linda, cá hấp trong bếp sắp chín kìa. Lúc trước tôi có dặn xối dầu sôi và nước tương lên rồi bưng ra đấy.”

Cố Văn nghĩ tới chuyện ba đứa nhỏ đều đang ở đây nên quyết định tự mình làm “Để đó cho tôi.”

Đợi đến khi Cố Văn xuống bếp, Kỷ Li mới thấp giọng hỏi, “Tần Nhạc, ba mẹ anh thường như thế à?”

“Ừm, em đừng lo, cứ mặc kệ họ.” Tần Nhạc giải thích.

Mấy năm đầu bọn họ sống tại gia trang cùng ông cụ Tần.

Về sau Cố Văn thực sự không chịu nổi chuyện ông cụ Tần thường xuyên châm chọc soi mói, cũng ghét việc chồng mình quá nghe lời trưởng bối nên tức giận mua một căn biệt thự dọn ra ngoài sống.

Vợ không chịu về nhà, Tần Chính Long còn có thể làm gì?

Vì vậy, thỉnh thoảng ông lại tới ‘ăn chực’.

Không cần lo ngại ông cụ Tần nữa nên mỗi lần hai vợ chồng họ bất đồng quan điểm, Cố Văn thường thoải mái trút hết mọi nỗi niềm.

“Em đừng quên mẹ anh xuất thân từ giới giải trí.”

Một nữ minh tinh có chỗ đứng trong giới ắt phải có bản lĩnh. Cố Văn phải bước chân vào cửa nhà giàu làm bà chủ nên mới kiếm chế bớt, giả bộ “dịu dàng tao nhã”.

“Nghe ‌nói bà ấy từng làm antifan tức bật khóc.”

“Đừng thấy ba anh như vậy mà nhầm. Ông ấy rất cưng chiều mẹ anh, hai người họ cãi nhau to đến đâu cũng chưa từng đề cập đến việc ly hôn.”

Kỷ Li không nhịn được cười, “Ra là vậy.”

“Mai này nếu gặp lại ba anh thì em đừng sợ, mẹ anh luôn đứng về phía em.”

“Ai bảo em sợ?”

Kỷ Li phản bác, trong lòng cũng nguôi ngoai không ít.

Tần Tê quan sát hai người, khuôn mặt lộ vẻ nhìn thấu không vạch trần.

“Nào nào.” Cố Văn tự tay mang cá tới, cười híp mắt nhìn con cháu ăn cơm.

“Kỷ Li, tiền lì xì lần trước có đủ không?”

Kỷ Li nhớ tấm thẻ 50 triệu vẫn chưa hao hụt tẹo nào kia, sợ đến mức không nuốt nổi cơm.

Tần Nhạc khéo léo từ chối, “Mẹ, em ấy có thể tự kiếm được nhiều tiền lắm, số tiền mẹ cho mãi mà chẳng hết.”

Cố Văn sờ tấm thẻ ngân hàng đã chuẩn bị kĩ càng trong túi, tiếc nuối đổi giọng, “Ừ, vậy chờ sang năm dì lại chuẩn bị cho con cái lớn hơn.”

...

Hai ngày sau‌.

Kỷ Li làm ổ trên ghế sofa chậm rãi ăn kem, tâm trạng khá tốt.

Đây là kem hơ khô thẻ tre Tần Nhạc ‘nợ’ y.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào nhưng chuyện “sau khi đóng máy phải ăn kem” đã trở thành tương tác bí mật giữa hai người.

Kem càng ngọt hơn.

Tần Nhạc chầm chậm di chuyển ‌sang bên cạnh em người yêu, hỏi, “Trưa nay em muốn ‌ăn gì? Gần đây có nhà hàng gốc Hoa, chúng ta đi ăn thử nhé?”

Vết thương của hắn đã cắt chỉ thay thuốc‌, hiện cũng sắp khỏi hẳn.

Hai người dọn qua nhà riêng của Tần Nhạc, thoải mái với không gian chỉ có hai người.

“Anh cứ chọn đi, em thế nào cũng được.”

Kỷ Li trả lời, tiện tay ‌mở weibo.

Sau đó y liền nhìn thấy hàng chữ quen thuộc trên hot search ——

#Du Lịch Nghèo#

Đằng sau hashtag tên chương trình còn đính kèm chữ hot đỏ chót!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.