Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 116



Editor: Fei

Kỷ Li quay về nhà xe sau khi hoàn thành nghi lễ khởi động máy.

Nhân viên công tác tại hiện trường đang tiến hành chạy thử máy móc, trong lịch trình quay chụp viết còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu bấm máy.

Kỷ Li vừa cầm kịch bản vừa để thợ trang điểm của đoàn phim dặm lại phấn cho mình.

Bánh Bao ngồi bên cạnh nghiên cứu lịch quay, không nhịn được nói, “Đạo diễn Vinh đúng là không làm theo lẽ thường. Mới ngày đầu tiên đã muốn quay cảnh đối diễn.”

Vì muốn tạo khởi đầu may mắn, các đạo diễn thường hay chọn quay các cảnh đơn dễ dàng trước để tránh việc NG. Thế nhưng cảnh đầu tiên của Săn Ngược không chỉ là cảnh diễn đôi có độ khó cao mà bạn diễn của Kỷ Li còn là ảnh đế Phương Mặc.

“Có phải lần đầu tiên gặp đâu sao mà phải ngạc nhiên thế?” Kỷ Li cười hỏi.

Thợ trang điểm kết thúc công việc, cầm túi xuống xe.

Bánh Bao tám chuyện với y, “Lúc tổ chức buổi đọc kịch bản, thầy Phương Mặc không về nước kịp. Nghe đồn hôm qua mới đến Hải Thị để kịp tham gia nghi lễ khởi động máy, buổi chiều đã phải quay luôn. Bộ chú ấy không cần thời gian thích ứng ạ?”

Quả không hổ danh là một trong các ảnh đế vàng trong lịch sử Hoa Quốc, chỉ dùng thực lực để nói chuyện.

Kỷ Li cười cười, cụp mắt đọc kịch bản.

Nội dung quay chụp hôm nay là cảnh nam chính Mục Khâm và đội trưởng Chu Dũng(*) của đội trinh sát hình sự Giang Thị. Diễn viên đóng vai Chu Dũng chính là ảnh đế Phương Mặc mới tái xuất.

(*Chỗ này tác giả để là Cao Dũng nhưng về sao lại viết là Chu Dũng nên mình đổi luôn từ đây)

Cửa xe mở ra, Úc Phú Nhã đứng bên ngoài nói, “Kỷ Li rảnh không? Phương Mặc tới rồi, chị dẫn cậu qua đó gặp anh ấy.”

“Vâng.”

Kỷ Li đáp, nhanh chóng đứng dậy.

Úc Phú Nhã đưa y qua phòng nghỉ riêng của Phương Mặc, vừa đi vừa dặn dò.

“Đợi lát nữa cậu vào đó gọi Phương Mặc là anh Mặc hoặc thầy Phương đều được nhé. Anh ấy lớn hơn chị 2 tuổi, thời điểm chị mới gia nhập Siêu Ảnh, Phương Mặc đã là ngôi sao nổi tiếng đấy.”

Nếu phải kể tên lứa “diễn viên hot” thời đầu thì không thể không nhắc đến Phương Mặc.

23 tuổi tiến quân giới giải trí, dựa vào sắc đẹp vượt trội “giết” thẳng một đường máu không ai ngăn cản nổi.

27 tuổi nhận cúp ảnh đế đầu tiên. 28 tuổi nhận được chiếc cúp thứ hai, con đường sự nghiệp thăng tiến vượt bậc.

Năm xưa khi bộ đôi Siêu Ảnh Song Tử Tinh Tần Nhạc và Chúc Húc Thăng vừa debut, Phương Mặc đã ngồi vững trên danh hiệu nghệ sĩ chiêu bài của Siêu Ảnh.

Song, lúc tất cả mọi người đều cho rằng Phương Mặc sắp dành ‘Tam kim ảnh đế’ thì hắn bất ngờ tuyên bố giải nghệ vô cùng dứt khoát.

“Tại sao anh ấy(*) lại giải nghệ thế ạ?” Kỷ Li tò mò hỏi.

(*Tuổi Phương Mặc lớn hơn Úc Phú Nhã nên lí ra nên gọi là chú nhưng vì bên trên chị Úc đã dặn phải gọi anh nên tui đổi theo luôn nhá)

“Vì một chữ “yêu” đó.”

Úc Phú Nhã nhớ nguyên nhân thực sự khiến Phương Mặc giải nghệ, đáy mắt thoáng lướt qua vẻ ngưỡng mộ.

“Vợ anh Mặc là người ngoài giới, là thanh mai trúc mã với anh ấy. Thời điểm hai người hẹn hò, nhà gái từng bị fans đằng trai nhục mạ, ác ý gây rối…”

Đến một ngày nọ, nhà gái không thể kiên trì nổi nữa nên đành nhịn đau đề nghị chia tay.

Sao Phương Mặc có thể đồng ý?

Hắn nghiêm túc suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng khẳng khái quyết định.

Úc Phú Nhã nói tiếp, “Kế đó, Phương Mặc tổ chức họp báo tuyên bố giải nghệ, còn ngầm thể hiện rằng mình lui giới để kết hôn.”

Fans náo loạn, công ty cố gắng níu giữ, bạn gái ngăn cản nhưng hắn đã quyết tâm.

Như khi Phương Mặc cầu hôn vợ từng tâm sự —— Đời này, chuyện mà anh cảm thấy tự hào nhất chính là được nắm tay em.

Khóe môi Kỷ Li khẽ cong.

Ai cũng có chí hướng riêng. Đối với fans, việc Phương Mặc giải nghệ một cách tùy hứng như vậy quá đột ngột còn hắn chỉ muốn dành tặng lời cam kết trọn đời tới vợ mình mà thôi.

Người đàn ông thâm tình có sức hấp dẫn rất khác biệt.

Mặc dù chưa từng gặp vị tiền bối trong truyền thuyết kia lần nào nhưng Kỷ Li vẫn có ấn tượng khá tốt với Phương Mặc.

“Do Phương Mặc giải nghệ sớm quá chứ không thì người đầu tiên dành được “tam kim ảnh đế” đã không đến lượt Tần Nhạc.” Úc Phú Nhã cảm thán một câu như đang đùa.

Dù sao thời điểm sự nghiệp Phương Mặc đang trên đỉnh cao, Tần Nhạc còn là một newbie.

Kỷ Li vô thức phản bác, “Không phải người đầu tiên cũng không sao, Tần Nhạc có thực lực để nhận cúp ảnh đế.”

Úc Phú Nhã ngừng bước, dở khóc dở cười nhìn y, “Cậu bảo vệ bạn trai cậu ghê nhỉ?”

Kỷ Li che miệng cười.

Thật lòng mà nói, y vẫn luôn thiên vị Tần Nhạc.

...

Khi hai người đến phòng nghỉ của Phương Mặc, đối phương vừa mới trang điểm xong.

“Mấy năm không gặp anh Mặc rồi, chào mừng anh về nước nhé.” Úc Phú Nhã tự nhiên cười cười, chủ động bắt chuyện.

Phương Mặc thấy người tới, vội vàng đứng dậy đón, “Phú Nhã, lâu không gặp em.”

Kỷ Li đứng cạnh cửa, nhân cơ hội quan sát Phương Mặc.

Đối phương mặc cả cây đen trông rất gọn gàng, năm tháng để lại dấu vết nhàn nhạt trên gương mặt hắn song vẫn chẳng tài nào che lấp nổi khí khái.

Tiêu chuẩn chọn nghệ sĩ của Siêu Ảnh đúng là mười mấy năm như một.

Bọn họ không chọn người có bề ngoài xuất sắc mà để ý nhiều hơn đến khí chất bên trong.

Kỷ Li nhìn Phương Mặc bây giờ là có thể tưởng tượng năm đó hắn đã đánh cắp biết bao trái tim thiếu nữ.

Phương Mặc bỗng chú ý tới cậu thanh niên đứng ngoài cửa, “Vị này là Kỷ Li nhỉ?”

“Vâng.” Úc Phú Nhã bảo Kỷ Li đứng cạnh mình.

“Anh Mặc, đây là là Kỷ Li. Tính ra hai người chính là tiền bối hậu bối cùng công ty đấy.”

Kỷ Li lễ phép cúi đầu, “Chào thầy Phương ạ.”

“Cậu cứ gọi anh là anh Mặc giống bọn họ đi, đừng câu nệ quá.” Phương Mặc quan sát Kỷ Li, cười vỗ vai y, “Khá lắm, Siêu Ảnh càng ngày càng chọn người chuẩn đó.”

Phương Mặc mời bọn họ ngồi.

Úc Phú Nhã rất giỏi bắt chuyện, khéo léo gợi đề tài, “Lúc em nghe tin anh nhận phim còn ngạc nhiên mãi.”

Phương Mặc nở nụ cười nhạt, cảm thán, “Anh cũng đâu ngờ mình có thể quay trở lại màn ảnh lần nữa.”

Hắn và đạo diễn Vinh Đồng là người quen cũ. Nửa năm trước hai nhà hẹn nhau đi du lịch, tình cờ nhắc đến thay đổi trong giới phim ảnh Hoa Quốc.

Trò chuyện một hồi trong lòng Phương Mặc bỗng trào dâng nỗi kích động quen thuộc. Năm đó hắn giải nghệ vì người yêu và gia đình nhưng không đồng nghĩa với việc hắn hết hứng thú đóng phim.

Vinh Đồng hiểu nên lúc nhận kịch bản phim mới vào bốn tháng trước liền ngỏ lời mời hắn.

Vợ Phương Mặc hay tin bèn thuyết phục chồng mình, cô biết rõ hơn ai hết năm ấy Phương Mặt đã hi sinh nhiều thế nào.

“Anh quay về diễn cho tỏa cơn thèm, sẽ cố gắng không kéo chân sau mọi người.”

Kỷ Li nghe Phương Mặc khiêm tốn nói, khéo léo đáp, “Được diễn chung với anh Mặc là vinh hạnh của em ạ.”

Phương Mặc nhìn Kỷ Li. Trước khi về nước, hắn từng lên mạng đọc tư liệu về y.

Đối phương còn rất trẻ, kỹ năng diễn xuất tốt, nổi tiếng, ngoại hình đẹp.

Bây giờ gặp rồi mới phát hiện Kỷ Li có khí chất trầm ổn khó tả, ít khi thấy ở các diễn viên trẻ.

Phương Mặc ngập ngừng chốc lát, chủ động giải thích, “Anh tính về nước tham gia cả buổi đọc kịch bản cơ nhưng tim bố vợ anh không ổn lắm, tuần trước phải phẫu thuật. Thực sự chẳng thể phân thân nổi.”

“Không sao ạ, chúng em hiểu mà.”

Phương Mặc nhìn đồng hồ, bất ngờ đề nghị, “Hai chúng ta còn chưa khớp thoại nữa, tranh thủ lúc này thảo luận về cảnh quay sắp tới được không?”

Tuy nhiều năm không đóng phim song lòng nhiệt huyết lẫn sự tôn trọng mà Phương Mặc dành cho nghiệp diễn vẫn vẹn nguyên.

Hắn không muốn mình ảnh hưởng đến biểu hiện của các diễn viên khác.

Kỷ Li cũng có ý định tương tự, vội vàng đáp, “Dạ vâng ạ.”

Úc Phú Nhã thấy hai người ‘đam mê diễn xuất’ kia tụ lại một chỗ, lập tức cười nói, “Thế chị ra xe lấy kịch bản giúp cậu nhé?”

“Không cần phiền chị Úc đâu ạ, em thuộc hết lời thoại rồi.”

Đáy mắt Phương Mặc càng lộ vẻ hứng thú hơn, hắn cầm kịch bản trên bàn để cùng Kỷ Li khớp thoại.

Bản lĩnh đọc thoại của Kỷ Li rất tốt, nhớ chính xác các cảnh quay và lời thoại.

Suốt cả buổi đối diễn y không hề quên nửa chữ, kiểm soát giọng điệu chặt chẽ.

Hai người luyện tập gần mười phút, Phương Mặc mới sảng khoái đặt kịch bản xuống.

Hắn chợt nhớ tới chuyện, “Hồi trước anh từng gặp Tần Nhạc, bọn anh nói về bộ phim cũng tiện nhắc tới cậu đấy.”

Kỷ Li kinh ngạc, không ngờ có thể nghe thấy tên anh người yêu vào lúc này.

Y và Úc Phú Nhã nhìn nhau.

Phương Mặc và Tần Nhạc đều xuất thân từ Siêu Ảnh, có phương thức liên lạc là chuyện hết sức bình thường.

“Cậu biết Tần Nhạc nói gì không?”

Kỷ Li đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Phương Mặc, không chắc chắn lắm đáp, “… Chẳng nhẽ anh ấy nhờ tiền bối chiếu cố em ạ?”

Phương Mặc lắc đầu, nghiêm túc trả lời, “Cậu ta dặn anh đừng coi thường cậu.”

     —— Anh Mặc, Kỷ Li là diễn viên có năng lực đồng cảm mạnh nhất mà em biết. Khi diễn chung với em ấy, anh đừng lơ là.

Tần Nhạc hiếm hoi khen diễn viên khác nên Phương Mặc mang theo sự tò mò trở về nước.

“Bây giờ mới thấy đúng.”

Kỷ Li nở nụ cười, trái tim len lỏi vị ngọt.

Biết Tần Nhạc tán thưởng mình như vậy thật vui vẻ.

Úc Phú Nhã nhìn thấu không vạch trần.

Tần Nhạc sểnh ra là khen Kỷ Li trước mặt người khác?

Cô chưa từng thấy người đàn ông nào nghiện show ân ái ngầm như hắn, kiểu chỉ sợ trên đời chưa ai hay Kỷ Li nhà hắn ưu tú đến nhường nào ấy.

Lúc ba người đang trò chuyện, trợ lý mang trang phục diễn tới, “Anh Mặc ơi, anh qua thử đồ nhé?”

Úc Phú Nhã chủ động đề nghị rời đi, “Anh Mặc cứ bận việc trước đi ạ, buổi chiều chúng ta gặp ở trường quay sau.”

“Ừ.” Phương Mặc gật đầu, “Kỷ Li, anh rất chờ mong cảnh diễn chung sắp tới đấy.”

Kỷ Li thong dong đáp, “Mong anh Mặc chỉ bảo em nhiều thêm ạ.”



Một giờ trưa, đoàn phim bắt đầu các công đoạn chuẩn bị cuối cùng. Phần đầu của cảnh sắp tới khá đơn giản ——

Sau khi phát hiện thi thể chủ homestay, lực lượng cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường, giới hạn đối tượng khả nghi.

Người chết là chủ mưu vụ án giết người liên hoàn đồng thời trong số người bị tình nghi có con trai nạn nhân năm đó. Thậm chí các vết thương trí mạng đều giống y hệt.

Bởi vậy, cảnh sát liệt nam chính Mục Khâm vào diện hoài nghi trọng điểm.

Đội trưởng Chu Dũng của đội cảnh sát hình sự biết tin bèn vội vàng chạy tới.

Thời điểm cha mẹ Mục mất, đám họ hàng tham khối di sản kếch xù mà cha mẹ Mục Khâm để lại. Đội trưởng đội hình sự Chu Dũng không đành lòng đẩy Mục Khâm vào giữa đám sói đói kia nên trong suốt mười năm, hắn luôn chăm sóc Mục Khâm như người nhà. Chu Dũng hoàn toàn không ngờ ——

Đứa nhỏ mình tự tay nuôi lớn lại vướng phải án giết người? Hơn nữa còn là kẻ tình nghi lớn nhất?

Thời điểm hai người chạm mặt liền bộc lộ sự đối lập mạnh mẽ chưa bao giờ có. Nếu mô tả cụ thể thì chính là Chu Dũng đơn phương bùng nổ cảm xúc, Mục Khâm khuyết thiếu sự đồng cảm, thờ ơ.

Thật ra cảnh quay này khá khó.

Hai nhân vật một tĩnh một động, một lạnh một nóng, còn cần biểu đạt tâm trạng cân bằng.

Đặc biệt là Kỷ Li, cảm xúc y phải diễn giải phức tạp hơn Phương Mặc nhiều.

Y phải hận thù, phẫn nộ vì không thể tự tay kết liễu kẻ thù giết cha mẹ mình cùng với nỗi uất ức khi bị vu oan giữa bầu không khí nhìn qua như vô cùng yên tĩnh.

Vinh Đồng giảng cảnh quay cho hai vị diễn viên xong bèn ngồi cạnh monitor, điều chỉnh vị trí camera lần cuối.

“Đạo diễn Vinh, mới bắt đầu đã quay cảnh khó cũng không ổn lắm nhỉ?” Phó đạo diễn thấp giọng cảm khái.

Một bên là Phương Mặc mới quay trở về không lâu, một bên là Kỷ Li lần đầu đóng vai nam chính. Áp lực của hai người họ quá lớn, hơn nữa việc hòa mình vào nhân vật cũng cần khá nhiều thời gian.

Diễn viên vào tổ càng lâu thì kỹ năng diễn xuất càng tốt, càng dễ nhập diễn hơn.

“Áp lực sinh ra động lực. Cứ chờ xem, tôi nghiên cứu cách diễn của hai người họ rồi. Đều là kiểu gặp người giỏi lại càng giỏi thêm.”

Nếu có thể đắp nặn nhân vật một cách hoàn hảo, các cảnh sau sẽ càng thuận buồm xuôi gió nhưng nếu bất thành thì cứ coi như lãng phí chút thời gian để giúp diễn viên luyện tập cảm xúc vậy.

Dù sao bọn họ chỉ vừa bắt đầu, vẫn còn đủ thời gian.

“Vinh Đồng, chuẩn bị thôi.” Đạo diễn điều hành bước tới.

“Kỷ Li, Phương Mặc, chúng ta quay nhé?” Vinh Đồng cầm loa hô.

Kỷ Li và Phương Mặc lần lượt ra dấu OK, lẳng lặng đứng tại vị trí ghi hình.

Vinh Đồng vô thức ưỡn thẳng lưng, hô vừa to vừa rõ câu “Action” lần đầu tiên của đoàn phim.

Camera khởi động. Khi tiếng dập slate ngừng hẳn, Kỷ Li tiến vào trạng thái nhân vật bỗng mở mắt.

...

Một đêm mưa rào qua đi, hơi ẩm trong không khí lặng yên lan khắp xung quanh.

Kỷ Li đứng trước cửa sổ, áo sơ mi đen tôn lên thân hình mảnh mai của y.

Y đeo gọng kính chỉ bạc nhỏ, đường nét gương mặt yếu ớt dưới cơn mưa tầm tã nhợt nhạt thêm mấy phần, toàn thân đầy hờ hững.

Góc máy đầu tiên đã thể hiện rõ tính cách Mục Khâm.

Các staff nữ ăn ý nở nụ cười ——

Kịch bản viết Mục Khâm sở hữu vẻ bề ngoài ưa nhìn khiến người khác cực kì yêu thích. Song, khi hiểu y rồi mới thấy được linh hồn đen tối do tuổi thơ không trọn vẹn.

Ống kính theo tầm mắt y lướt xuống.

Bên ngoài tầng một bắt đầu căng dải phân cách, không ít khách trọ bàn tán về chuyện này, chạy tới hóng hớt.

Lực lượng cảnh sát nhanh chóng khiêng thi thể bọc kín mít ra ngoài, mùi máu tươi nồng nặc tản mát giữa không khí ẩm ướt.

Bởi vì có quá nhiều lỗ máu trí mạng lại còn bị treo lên cao suốt cả đêm nên máu trong cơ thể chủ homestay sắp chảy cạn.

Người đứng hóng đồng loạt bịt mũi, sợ tà khí xâm nhập.

Mục Khâm mặt không đổi sắc đứng ở tầng hai, quan sát náo nhiệt dưới kia như thể mọi chuyện chẳng hề liên quan tới mình.

Chỉ là lúc thi thể được đặt lên xe chở đi mất, hai mắt y mới dần ngưng tụ tia sáng sắc bén.

Để ý kĩ sẽ thấy nó ngập tràn sự lạnh lẽo.

Ngoài cửa phòng đóng chặt vang lên tiếng bước chân dồn dập, kế đó một cảnh viên kêu ——

“Đội trưởng Chu!”

Sau khi án mạng phát sinh, căn phòng này trở thành nơi “giam giữ” Mục Khâm.

Rầm, cạch.

Cửa phòng bị người dùng sức đá văng rồi dùng sức đóng vào.

Phương Mặc sắm vai Chu Dũng vội vã chạy đến, cảnh phục thẳng thớm dính chút mưa.

“Tiểu Khâm, tại sao đang yên đang lành cháu lại xuất hiện ở hiện trường vụ án?” Lời chất vấn ẩn chứa cơn giận đang cố gắng kiềm chế, mang theo vẻ lo lắng, run rẩy.

Khác với vài diễn viên trẻ cứ đọc bừa lời thoại và chăm chăm sử dụng hậu kỳ lồng tiếng, Phương Mặc chú trọng tới kỹ năng đọc thoại nhất. Tuy đã mười năm trôi qua nhưng trình độ vẫn xuất sắc như cũ.

Kỷ Li đóng vai Mục Khâm lạnh nhạt đáp, “Tới chơi.”

“Tới chơi?” Phương Mặc nhíu mày, kéo y đến gần mình, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.

“Cháu biết tình huống hiện tại chưa? Chiếu theo thời gian tử vong dự đoán, mình cháu thiếu chứng cớ ngoại phạm đấy!”

“Ừm, cháu biết.”

Bằng không y cũng chẳng được hưởng đãi ngộ đặc biệt, bị nhốt ở đấy một mình.

Phương Mặc nhìn thanh niên dửng dưng nọ, quát, “Biết cái đầu cháu!”

Không ở nhà mà xin nghỉ chạy tới nơi này, còn dính vào án giết người. Hơn hữa, nạn nhân cũng là hung thủ vụ án năm xưa, các vết thương trí mạng giống hệt hồi đó.

Ngoại trừ Mục Khâm – người liên quan mật thiết đến vụ án cũ kiêm nhân viên pháp y thì ai có thể là thủ phạm?

Nếu đối phương không phải đứa nhỏ hắn nuôi, Chu Dũng đã liệt y vào danh sách tình nghi hàng đầu ngay lập tức.

Hai người im lặng giằng co.

Cuối cùng, gương mặt lạnh lùng của Kỷ Li xuất hiện vết nứt, “Chắc chắn chưa? Nạn nhân là hung thủ giết cha mẹ cháu à?”

“…”

Phương Mặc đóng vai Chu Dũng trầm mặc hai giây, đáp, “Vẫn đang xác nhận. Nhưng đã tìm thấy hung khí và ảnh chụp trong tủ khóa ở phòng hắn ta.”

Cộng thêm cả nhật ký đối phương viết sau khi giết người.

Không giống với kiểu tội phạm sợ hãi khi gây án xong, ông chủ homestay biến chuyện đó trở thành chiến tích khoe khoang.

Do xã hội không ai thấu hiểu nên hắn ta mới ghi vào nhật ký.

Chứng cứ chi tiết hơn những gì cảnh sát tìm thấy năm xưa, ngay cả bộ dạng của nạn nhân cũng khớp đến tám chín phần mười.

Hung thủ của vụ án điều tra suốt nhiều năm lại lộ diện thông qua phương thức này, ngay cả bản thân Chu Dũng cũng thật khó tưởng tượng.

“Gã chết chưa đủ thảm.” Kỷ Li đẩy gọng kính, khúc xạ thành tia sáng lạnh lẽo âm u.

“Sao?” Phương Mặc không dám tin, nói.

Kỷ Li lấy điếu thuốc trong balo, châm lửa đốt ngay trước mặt đối phương, “Nếu là cháu thì đầu tiên cháu sẽ dùng thuốc mê đặc chế với gã, khiến đầu óc gã tỉnh táo nhưng không thể phản kháng nổi.”

Ống kính lướt nhanh ——

Kỷ Li thuần thục ngậm thuốc lá bằng bờ môi đỏ au. Y rít một hơi, chậm rãi nhả khói.

Động tác đơn giản được tô điểm thêm toát lên vẻ gợi cảm nhàn nhạt.

Khói thuốc mờ ảo tan đi, con ngươi ẩn sau màn sương mịt mù bùng nổ sát ý chưa từng có.

Pháp y là người hiểu rõ các sinh mệnh yếu đuối nhất.

“Cầm dao giải phẫu từ từ lột da gã, cắt đứt mạch máu khắp toàn thân gã. Yên tâm, máu không chảy nhiều đâu chỉ đủ để gã ta chết dần chết mòn thôi…”

Dùng lý trí miêu tả cách thức gây án kinh khủng, thỉnh thoảng nhướng cao giọng tỏ ý hứng thú như đang kể một trò chơi hấp dẫn.

Nhân viên công tác yên lặng đứng xem đồng loạt dựng tóc gáy.

Kỷ Li diễn kiểu gì vậy?

Lúc không nói lời nào làm người ta cảm thấy y là người nho nhã lịch sự, bình tĩnh cơ trí nhưng vừa mở miệng liền biến thành tên tội phạm tàn ác ngay lập tức.

Chưa đầy ba mươi giây với đoạn lời thoại ngắn, sự tương phản giữa hai nhân cách trong y đã bộc lộ rõ thông qua từng câu nói lẫn cử chỉ.

Staff nam nghĩ Kỷ Li diễn quá xuất sắc. Staff nữ bị y quyến rũ, không nhịn được thấp giọng thảo luận ——

“Toẹt dời! Nhìn Kỷ Li, hai chân tôi mềm nhũn luôn.”

“Mặc dù mấy câu thoại của Mục Khâm rất đáng sợ nhưng xem Kỷ Li diễn vai nhã nhặn bại hoại đã cái nư ghê!”

“Thấy lúc cậu ấy hút thuốc, yết hầu trượt lên trượt xuống chưa? Quá sẹc xy a a a a a!”

“Tam quan của tôi chạy theo ngũ quan rồi!!!”

“Nói gì đấy? Người ta là nam chính diện á!”

...

Đạo diễn Vinh Đồng ngồi tại chỗ đặt monitor nghe hết mấy lời bàn tán đằng sau, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng.

Đối với người khác, nam chính Mục Khâm là một thanh niên yếu đuối khuyết thiếu lòng đồng cảm.

Khi làm công việc pháp y, bởi vì Mục Khâm thuật lại nguyên nhân cái chết một cách quá vô cảm, miêu tả hết sức chi tiết về những đau đớn nạn nhân trải qua trước khi tử vong nên bị khá nhiều người nhà nạn nhân mắng vốn.

Từng ấy năm trôi qua, Mục Khâm luôn muốn giết hung thủ hại cha mẹ mình.

Cảnh tượng ‘Giết người’ kia lặp đi lặp lại trong đầu y vô số lần do đó y mới có thể bình thản nói ra.

Kỷ Li thể hiện khía cạnh nhân vật vô cùng chính xác, diễn cực kì hấp dẫn. Dẫu sao Mục Khâm cũng là nam chính bộ phim, đương nhiên phải có mị lực nhân cách.

Phân đoạn tiếp theo rất quan trọng.

Vinh Đồng tập trung vào màn hình monitor. Phương Mặc đóng vai Chu Dũng giật điếu thuốc trên tay thanh niên, dùng đế giày nghiền nát.

Hắn túm cổ áo Kỷ Li, vừa tức giận vừa đau lòng, “Mục Khâm, cháu nghe kỹ đây!”

“Năm đó cha mẹ cháu liều mạng bảo vệ cháu chỉ vì mong cháu tránh xa con đường đen tối này!”

“Chú biết mấy năm nay trong lòng cháu chứa đầy căm hận nhưng người chết không thể sống lại. Cháu không nghĩ đến chuyện cha mẹ cháu sẽ thất vọng thế nào khi biết cháu là hung thủ giết người à?”

Sức bật của Phương Mặc rất mạnh, mu bàn tay nắm cổ áo Kỷ Li nổi đầy gân xanh. Ống kính quay đặc tả gương mặt hắn, cơ hàm căng chặt khẽ run rẩy.

Hắn đang sợ ——

Hắn không dám nghe Mục Khâm thừa nhận mọi thứ.

Mục Khâm là đứa trẻ hắn chăm từ nhỏ đến lớn, nếu đối phương thực sự rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục thì chắc chắn là do hắn sơ suất.

Lương tâm hắn không chống đỡ nổi.

Phó đạo diễn quan sát hình ảnh trên monitor, nín thở nói, “Phương Mặc quả nhiên vẫn là Phương Mặc.”

Thâu tóm cảm xúc nhân vật, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời mười năm như một.

Hắn nhìn thấu, lắc lắc đầu, “Cảnh đối diễn này Kỷ Li rất dễ chịu thiệt.”

Thể hiện trực tiếp cảm xúc ngoài mặt dễ hơn thể hiện cảm xúc từ nội tâm.

Chẳng may cảm xúc chuyển biến không tốt, bầu không khí sẽ bị Phương Mặc đè ép ngay lập tức.

“Trật tự nào.”

Vinh Đồng nhắc, chuyên tâm theo dõi Kỷ Li.

Kỷ Li trên monitor bắt đầu cử động. Y tránh khỏi Phương Mặc, im lặng quay người tiến tới chỗ đặt balo.

Ống kính chuyển sang góc chếch về phía trước. Vì muốn biểu đạt cảm giác nội tâm nhân vật dao động mà camera còn cố tình rung rung.

Kỷ Li tháo kính, tiện tay rút giấy ăn cẩn thận lau chùi.

Tí tách.

Đột nhiên, giọt nước rơi xuống mặt kính. Giây lát sau, nó liền bị giấy ăn thấm sạch như chưa có gì xảy ra.

Chẳng ai thấy rõ giọt nước xuất phát từ đâu. Có lẽ là nước mưa ngoài cửa sổ cũng có thể là những giọt nước mắt ít ỏi đầy đau đớn của Mục Khâm.

Vinh Đồng nhìn chằm chằm monitor.

Động tác thêm vào đột ngột ấy quả thực ăn rơ với thiết lập nhân vật Mục Khâm ——

Chấp niệm nhiều năm của Mục Khâm là tìm hung thủ năm đó nhưng đối phương lại chết một cách quá đơn giản, thậm chí có người đang nghi ngờ y là thủ phạm.

Mục Khâm cảm thấy buồn cười đến hoang đường, oan ức và hoang mang.

Tưởng chừng như đã báo được thù song trên thực tế y lại bị kéo vào bóng tối sâu thẳm.

Mục Khâm muốn bắt kẻ chủ mưu. Mạng sống này là thứ mà cha mẹ liều mình bảo vệ, y tuyệt đối không thể chết trong một cuộc đi săn vô lý.

Phương Mặc nhìn bóng lưng Kỷ Li, nhận thấy rõ cảm xúc tự nhiên của đối phương.

Từ đau đớn hoang mang tới hờ hững không sợ.

Hai người không có lời thoại nào cũng chẳng có giao lưu ánh mắt nhưng Phương Mặc vẫn cảm nhận được sự yên tâm, thư thái.

Đối phương cho y một đáp án thầm lặng —— Y không giết chủ homestay.

Đứa trẻ hắn chăm từ nhỏ luôn giữ vững đạo đức, tuân theo pháp luật.

Kỷ Li ung dung thong thả đeo kính, giao bức ảnh ố vàng ra, “Chú Chu, cháu không giết người. Cháu sẽ phối hợp với cảnh sát để điều tra rõ vụ việc.”

“Hung thủ khi xưa không chỉ giết cha mẹ cháu. Vụ án năm đó chắc chắn không phải là một vụ án trả thù vu oan đơn giản.”

“Sáu người có mặt tại đây trừ cháu đều có khả năng là người nhà của nạn nhân năm ấy.”

Giọng điệu đầy lý trí và bình tĩnh, trở về làm Mục Khâm lãnh đạm trước bất cứ việc gì mặc kệ chuyện y đang là kẻ tình nghi số một.

Phương Mặc nhìn xuống bức hình kinh khủng kia, lật xem dòng chữ ở mặt sau —— Kỷ niệm lần thứ năm đi săn.

“Chú Chu, cháu đoán được đại khái nguyên nhân hung thủ giật dây hãm hại cháu rồi.”

“Là sao?”

Kỷ Li đối diện với tầm mắt nghiêm túc của Phương Mặc, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Có lẽ năm đó cháu là con cừu duy nhất còn sống trong bảy chuyến đi săn.”

Đối phương muốn mượn vụ án hiện tại, đổ tội chết lên đầu Mục Khâm.

Chỉ có vậy mới đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho bảy chuyến đi săn.

...

Nhân viên công tác tại hiện trường nghe nội dung bộ phim, bỗng sởn hết cả da gà.

May mà Vinh Đồng hô “cut” đúng lúc, ngăn chặn bầu không khí căng thẳng đang ngày càng lan rộng. Cuối cùng, cảnh đối diễn trong Săn Ngược mới chấm dứt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.