Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 106



Editor: Fei

Chắc là do Tần Nhạc nằm bên nên hiếm khi một người bị lạ giường như Kỷ Li lại có thể ngủ ngon như thế.

Chờ y tỉnh dậy đã là tám giờ sáng hôm sau, camera dần khởi động, chuẩn bị ghi hình ngày mới.

Kỷ Li nheo mắt, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường kê chính giữa.

Y kinh ngạc nhìn về vị trí trống bên phải, chẳng biết Tần Nhạc đi đâu.

“Đừng tìm nữa, người ta đang trong phòng vệ sinh rồi.”

Nguyên Dĩ Phi cầm tách trà nóng ngồi ở mạn giường. Anh che mic, nói nhỏ đến mức gần như dùng khẩu hình, “Tần Nhạc bế cậu về giường trước khi camera bật á.”

Anh tỉnh đầu tiên, cũng đeo xong mic từ sớm.

Kỷ Li đối diện với tầm mắt anh bạn, thấy hơi chột dạ, “Chào buổi sáng Dĩ Phi, hôm qua anh nghỉ ngơi thế nào?”

Y từng chém đinh chặt sắt bảo mình và Tần Nhạc phải chia giường, kết quả hơn nửa đêm mất ngủ vẫn leo lên giường hắn.

“Anh ngủ nông, nằm đâu chẳng vậy.” Nguyên Dĩ Phi tiếp tục trêu chọc y, nháy mắt một cái, “Chắc cậu ngủ ngon lắm nhề?”

Kỷ Li vội vàng nhổm người dậy, mặc áo khoác để ở đầu giường, “À ừm, em đi rửa mặt đây.”

“Đi đi.”

Nguyên Dĩ Phi nhìn cậu bạn chạy mất dép, ánh mắt dừng tại nơi đặt chiếc áo khoác ban nãy, nở nụ cười đầy ngưỡng mộ.

Thật ra nó là do Tần Nhạc chuẩn bị từ trước dựa theo thói quen của Kỷ Li.

“Ư aaa.”

Nguyên Dĩ Phi đang mải nghĩ, bên trái bỗng vang lên âm thanh vươn vai.

Quý Vân Khải phổi bò, bây giờ vẫn còn đắp chăn ngủ say sưa.

Ngủ sớm nhất, dậy trễ nhất, không tỉnh giữa chừng lần nào.

Chất lượng giấc ngủ tốt khiến anh vô cùng ước ao.

...

Kỷ Li tới phòng vệ sinh mà chẳng thấy bóng dáng Tần Nhạc đâu.

Khi bắt gặp bàn chải đã bôi sẵn kem đánh răng, y liền nở nụ cười.

Nếp sống chung ăn sâu bén rễ, trở thành chuyện hết sức hiển nhiên. Từng chi tiết nhỏ đằng sau ống kính ấy quá đủ làm lòng người rung động.

Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân. Dựa vào hình phản chiếu trong gương, y thấy Tần Nhạc mặc đồ thể thao.

Trán và cổ Tần Nhạc dính đầy mồ hôi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ căn nhà gỗ dát lên người hắn vệt sáng mê người.

Chỉ đứng đó thôi nhưng trông quyến rũ một cách kỳ lạ.

Tần Nhạc làm việc rất có quy luật, dáng người hiện nay đều là kết quả do hắn cố gắng tập luyện.

“Anh vừa tập thể dục về à?” Kỷ Li di chuyển, chừa chỗ cho anh người yêu.

“Ừm.”

Ở đây không có phòng gym riêng, Tần Nhạc đành phải chạy vài vòng trên con đường nhỏ quanh thôn.

“Ngủ ngon không em?” Hắn bước tới, hỏi.

Hắn dậy sớm, không nỡ đánh thức Kỷ Li đang ngủ say nên bế y sang giường bên cạnh đúng lúc bị Nguyên Dĩ Phi phát hiện.

“Cũng không tệ lắm ạ.” Kỷ Li trả lời đúng mực, hai mắt lấp lánh ý cười.

Kỷ Li vội vàng rửa mặt, bấy giờ mới tránh đi để Tần Nhạc tắm.

Y rời khỏi căn nhà gỗ, trông thấy toàn bộ ekip chương trình đã chuẩn bị sẵn sàng. Bữa sáng được bày biện trong sân nhỏ, có chút hương vị dân dã.

“Kỷ Li, gắn mic trước nhé.”

Đạo diễn Trần Tiêu Vân khoác vai Kỷ Li, nhỏ giọng nói, “Kỷ Li này, nếu thầy Tần đến thì chắc hôm nay sẽ phải chia thành hai đội.”

“Cậu cứ thể hiện như bình thường nhé. Bên phía thầy Tần đã thông báo cho chúng tôi rồi, nếu có cái gì không thể phát sóng, tôi nhất định sẽ cho hậu kì cắt hết, không để mấy thứ đó truyền ra ngoài.”

Kỷ Li nhìn cặp mắt “sáng như gương” của Trần Tiêu Vân, cong môi đáp, “Cảm ơn đạo diễn Trần.”

“Đừng Khách khí.” Trần Tiêu Vân cười sảng khoái, bảo nhân viên công tác giúp Kỷ Li gắn mic.

Chương trình bọn họ nhờ Kỷ Li mới đạt trình độ “hot trước khi phát sóng”.

Với cả Tần Nhạc là ai chứ? Người ta chính là cơm áo gạo tiền của bọn họ đấy!

Hai người này đi với nhau khiến cậu ta chẳng dám đắc tội, thậm chí miệng còn kín như bưng.

Đôi bên đều làm việc trong giới giải trí, tuy tuổi nghề Trần Tiêu Vân không cao nhưng đừng nên mích lòng người nào cậu ta đều hiểu.

Nghiêm túc quay chương trình thật tốt còn hơn đưa mồm đi chơi xa hoặc giở thủ đoạn bẩn tưởi.

...

Quý Vân Khải là người cuối cùng rời giường, cả nhóm ăn qua loa bữa sáng rồi chơi game lựa chọn để nhận đồ leo núi.

Xác suất 1/2, Tần Nhạc vừa kéo chọn trúng cái tốt hơn.

Một sợi dây thừng dài gần 10cm, hai đầu lần lượt buộc lên tay Tần Nhạc và Kỷ Li, quyết định khoảng cách tiếp xúc giữa hai người trong chuyến leo núi hôm nay.

Mấy nữ PD kích động suýt ngất ——

Huhuhu.

Kỷ Li và anh Nhạc buộc chặt vào nhau!

Đây nào phải dây leo núi? Rõ ràng là sợi tơ hồng của Nguyệt Lão mà!

Vừa nghĩ tới chuyện cả hai sẽ dính lấy nhau trong suốt hành trình, các cô liền ê hết răng.

Ôi hint kìa!

Vả thật mạnh vào mặt tui đi!!

Fangirl đu CP các cô chịu được tuốt!!!

“Ra là cái này! Tay em có thối cũng chẳng thối đến mức không thể cứu vãn đâu nhỉ?”

Cùng lắm thì dây ngắn hơn thôi.

Quý Vân Khải thở phào nhẹ nhõm, tràn đầy tự tin nhìn Nguyên Dĩ Phi, “Anh xem thử đi.”

Nguyên Dĩ Phi cứ cảm thấy sự tình không hề đơn giản, anh thấp thỏm bất an mở phong thư ra.

Năm giây sau, nhân viên công tác mang đai chân – vật phẩm bọn họ rút trúng tới.

“Xin hai vị hãy duy trì trạng thái hai người ba chân trong suốt toàn bộ hành trình, cố gắng leo núi.”

“…”

“…”

Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi hóa đá.

Hai người ba chân leo núi?

Chỉ có bạn không nghĩ tới chứ chẳng có gì tổ đạo diễn không làm được.

“Đạo diễn, chương trình đang “chỉnh” chúng tôi đấy à?”

“Chúng tôi đang cống hiến hết mình cho con thuyền hữu nghị giữa hai người đấy. Cố lên, leo núi nào!” Trần Tiêu Vân cầm loa hô to.

Nhưng sao nghe như đang cười trên sự đau khổ của người khác thế nhỉ?

“Con thuyền hữu nghị?” Nguyên Dĩ Phi quan sát Quý Vân Khải từ đầu đến chân, “Tôi thấy thuyền sắp lật rồi nè.”

“Chung đội với cậu thì cả hành trình xui chết mất.”

Nguyên Dĩ Phi nhìn Kỷ Li, “Đạo diễn, bây giờ đổi đồng đội có kịp không?”

Tần Nhạc quơ quơ sợi dây thừng nối giữa hai người, cướp lời, “Ngại quá, bọn tôi lập nhóm thành công rồi.”

Không, là thành công nắm tay mới đúng.

Quý Vân Khải chịu nỗi đau bị bạn bè kì thị, chưa từ bỏ ý định mà vênh mặt nói, “Sợ gì chớ? COOL GUY chân chính không dễ chịu thua đâu.”

Cậu chủ động nhận đai chân, quấn cẳng chân mình và Nguyên Dĩ Phi vào. Sau đó, cậu lấy cặp kính râm từ trong túi, ngầu ngầu đeo lên.

“Em đã sẵn sàng, đi thôi.”

Nguyên Dĩ Phi không trâu bắt chó đi cày, bất đắc dĩ chấp nhận số phận, “Đếm một hai, một hai theo nhịp nhé.”

“Ok anh.”

Hai người họ bước thứ nhất vừa đếm số bước thứ hai liền đồng loạt ngã chổng vó.

“Éc!!!”

“Ui da!”

Một giây trước tràn đầy tự tin, một giây sau bị vả mặt.

“Quý Vân Khải, mau đứng dậy! Cậu nặng quá đó!”

“Nếu em đứng được thì còn cần anh nhắc à!? Anh đừng cản em nữa!”

Hai người cãi nhau chí chóe khiến mấy người xung quanh phải nhịn cười.

Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi đúng là bộ đôi hài hước.

Hành trình hôm nay chưa bắt đầu nhưng thắng bại đã rõ.

Kỷ Li nhìn hai người bạn đang được staff tách ra mà không nén nổi cười, đồng thời cũng cảm thấy rất vui, “May chúng ta không rút trúng cái đó.”

Bằng không bọn họ sẽ bị xoắn vào với nhau ngay trước đám đông.

“Hai đứa mình ăn ý hơn họ nhiều.” Tần Nhạc khẳng định chắc nịch, bổ sung thêm, “Dù sao chúng ta từng diễn chung hai bộ lận.”

Hắn cố tình nói cho các khán giả tương lai của show nghe.

Từ Tống Thị huynh đệ đến thúc điệt họ Tạ, mức độ hiểu ngầm giữa “người nhà” đâu phải ai cũng có.

Kỷ Li nghe hiểu ý hắn, khóe miệng vô thức nhếch lên.

Y không thích trang điểm, bây giờ đang tham gia chương trình nên y thoải mái buông thả bản thân, để mặt mộc.

Da y vốn đẹp sẵn nay lại được ánh nắng chiếu qua trông càng trơn bóng như được ngâm trong sữa. Khi cười bất giác tỏa ra thứ mùi vị ngọt ngào kì lạ.

Hai mắt PD riêng của Kỷ Li sáng quắc, cô mơ hồ có cảm giác ——

Kỷ Li thoải mái hơn hẳn lúc một mình ghi hình hôm qua, như thể đột nhiên tìm thấy điểm tựa, trở nên thật tự tin.

Cô vội vàng ghi nhớ phân đoạn này, muốn giữ lại. Nếu không thể nhét vào tập phát sóng chính thức thì cũng phải ghép vào trailer.

Bởi vì nụ cười kia thực sự quá đẹp!

...

Mười dặm xung quanh núi Lương Châu đều là những ngọn núi hình dạng khác nhau, trong đó nổi tiếng nhất chính là núi Vĩnh Xuyên với thác nước lớn.

Chương trình thuê hai chiếc xe bus chở toàn bộ ekip tới dưới chân núi.

Kỷ Li dùng bảy tệ cuối cùng cò kè mặc cả mua được ba chai nước khoáng ở ngoài cổng rồi mới bắt đầu leo núi.

Y đưa cho hai người bạn mình mỗi người một chai sau đó quay sang Tần Nhạc, nói, “Anh Nhạc, hai chúng ta uống chung nhé?”

“Ừ.” Tần Nhạc nhận chai nước trong tay y, “Anh cầm cho, em cứ đi đi.”

Các nhân viên công tác kiêm fans CP sắp sửa đớp hint đến hôn mê luôn ——

A a a a a!

Hai người uống chung một chai nước? Vậy chẳng phải sẽ hôn gián tiếp à?

Chưa hết, chai nước thì nặng bao nhiêu chứ?

Kỷ Li hết sức tự nhiên đề nghị, anh Nhạc cầm đồ rất thuận tay. Một bên ỷ lại một bên cưng chiều!

Cảm ơn cảm ơn, tụi tui đớp hint sắp mất trí rồi!

Đoàn người leo từ chân núi đến chỗ thác nước, Kỷ Li và Tần Nhạc vừa đi vừa nghỉ, trông khá thảnh thơi.

Nguyên Dĩ Phi và Quý Vân Khải biến thành cây hài di động, VJ lẫn PD đi theo họ cười suốt chặng đường.

Ăn qua loa bữa trưa xong, chương trình tiếp tục di chuyển đến địa điểm mới  —— Hồ Phỉ Thúy.

Hồ Phỉ Thúy có diện tích rất lớn, cứ cách mấy mét lại xuất hiện đảo rừng cây to nhỏ không đồng đều, phân bố rải rác trên mặt hồ.

Dưới ánh mặt trời tựa như chuỗi vòng cổ ngọc lục bảo, đẹp quên đường về.

Phong cảnh trong nước chưa bao giờ kém hơn nước ngoài, nhiều lúc chỉ vì kinh phí tuyên truyền và đầu tư không đủ mà khiến vẻ đẹp ấy bị lãng quên.

Dụng ý khác của chuyến hành trình chính là đem những khung cảnh mới lạ đó đến với khán giả.

“Chúng tôi đã chuẩn bị thuyền Kayak. Trên bờ đảo rừng cây cắm cờ đỏ có đặt gáo nước khắc tên thức ăn.”

“Đội nào lấy được gáo nước có khắc tên đồ ăn sẽ nhận được nguyên liệu tương ứng cho bữa BBQ tối nay.”

“Lúc này hai đội cần so tài bằng thực lực và độ ăn ý, xin hãy cố lên!” Lúc Trần Tiêu Vân nói còn cố tình nhìn về phía Quý Vân Khải.

Người sau đối diện với ánh mắt cậu, cực kì phối hợp quăng miếng, “Cuối cùng cũng tới thời điểm tui phô bày tài năng thực sự!”

Dứt lời cậu bèn rút kính râm ra.

Nguyên Dĩ Phi bị hàng loạt động tác của cậu làm hoa mắt chóng mặt, “Cậu lấy kính râm ở đâu mà lắm vậy?”

Cậu mang hết kính ở nhà đi hả?

“Em dắt trong túi đó.” Quý Vân Khải lôi thêm một chiếc, “Anh cũng đeo đi, tăng khí thế.”

“Bọn họ buộc dây ở tay, không tiện sử dụng mái chèo như chúng ta đâu.”

Nguyên Dĩ Phi cũng cảm thấy bọn họ có cơ hội lật kèo, lần đầu tiên nảy sinh hi vọng giành chiến thắng.

Kỷ Li căng thẳng ngắm nghía chiếc thuyền Kayak.

Y không biết bơi nên rất lo khi phải đối mặt với mặt hồ sâu không thấy đáy.

“Sao thế em?” Tần Nhạc cảm nhận tâm trạng y thay đổi.

“Em không biết chèo thuyền Kayak.” Kỷ Li thành thật đáp.

“Em chịu trách nhiệm ngắm cảnh, chèo thuyền cứ để anh.” Tần Nhạc giúp Kỷ Li ngồi vững trên thuyền.

Hắn cầm mái chéo, dễ dàng dùng nó đẩy thuyền khỏi bờ, khởi hành đầu tiên. Hắn điều khiển mái chèo qua bên trái phải, nhanh chóng đưa con thuyền lướt trên mặt hồ một cách hết sức thuận lợi.

Ban đầu Kỷ Li còn hơi căng thẳng, chờ đến lúc y thích ứng với mức độ chòng chành của thuyền mới thấy an tâm hơn.

Tầm mắt y tập trung vào cảnh đẹp xung quanh rồi chuyển từ sóng nước dập dềnh tới cánh tay Tần Nhạc.

Tần Nhạc nhẹ nhàng chèo thuyền, nhịp chèo hai bên trái phải đồng đều. Do dùng nhiều sức nên cơ bắp giấu sau lớp quần áo gồng lên thành những đường cong khiêu gợi.

Điều này khiến Kỷ Li không biết bơi cảm thấy cực kì an toàn, cơ hồ có thể lắc lắc lư lư như thế cả đời.

Kỷ Li ngây người nhìn hắn chằm chằm.

Bây giờ y đã lĩnh ngộ được tinh hoa của câu đàn ông quyến rũ nhất là lúc tập trung làm việc.

Tình cảm y dành cho Tần Nhạc thầm tăng lên hàng trăm triệu điểm.

Tần Nhạc bị tầm mắt nóng hổi của người yêu làm cõi lòng rung rinh, không nhịn được hỏi, “Đẹp không em?”

“Dạ?” Kỷ Li hoàn hồn, chợt ý thức bản thân đang làm gì.

Thế mà y lại say mê ngắm Tần Nhạc, còn bị camera quay được hết. Miệng y luôn bảo đối phương phải chú ý chừng mực nhưng chính y cũng quên béng mất.

Kỷ Li chột dạ, dời tầm mắt giả vờ như đang thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, “Đẹp lắm ạ.”

Ý cười nơi khóe mắt Tần Nhạc lan rộng, nhìn thấu không vạch trần.

Hai người ngồi đối diện nhau trên thuyền, bên dưới là mặt hồ yên ả. Kỷ Li dõi mắt ngắm nhìn đảo rừng cây ở xa xa, Tần Nhạc mỉm cười quan sát y.

Flycam quay trọn vẹn khoảnh khắc đầy cảm xúc ấy, tự động chụp màn hình. PD chỉ đạo quyết định ——

Poster quảng cáo hay trailer đều được, nhất định phải tung cảnh tượng này lên mạng để PR!

Bầu không khí giữa Tần Nhạc và Kỷ Li hiện giờ chính là thứ bọn họ muốn truyền đạt cho khán giả ——

Trong các chuyến du lịch, bạn đồng hành là nhân tố quan trọng nhất. Cảnh đẹp và những người đồng hành ăn ý sẽ biến cả hành trình trở thành ký ức tươi đẹp đáng nhớ suốt đời.

Chẳng ai biết rằng nhiều năm sau, phân đoạn này sẽ trở thành hint kinh điển của chồng chồng Nguyệt Quý.

“Anh Nhạc và Kỷ Li không hổ là diễn viên, aura quá tuyệt. Tùy tiện cắt một cảnh cũng đậm chất điện ảnh.”

“Khi chưa rõ cụ thể sự việc mà chỉ nhìn hai người thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi.”

“Đúng. Tuy CP là sản phẩm của trí tưởng tượng cơ mà tôi chắc chắn bọn họ rất thân thiết.”

Nhân viên công tác ngồi thuyền đi sau bọn họ, nhỏ giọng bàn luận.

Song, cảnh tượng tươi đẹp chẳng kéo dài được lâu bởi vì bị tiếng cãi vã cắt ngang.

“Quý Vân Khải, cậu đặt mái chéo xuống ngay cho anh!”

“Anh mới là người phải bỏ mái chèo xuống ấy!”

“Cậu có thể phối hợp chèo đều tay được không hả?”

“Em vẫn phối hợp mà? Rõ ràng anh đang cố tình hơn thua với em thì có! Khéo có khi em nhảy xuống bơi còn nhanh hơn anh chèo thuyền ý!”

“Nhảy đi, cậu nhảy luôn và ngay giúp anh. Anh không cản cậu đâu!”

...

Kỷ Li và Tần Nhạc đồng loạt quay về phía màn đốp chát kia.

Quý Vân Khải lẫn Nguyên Dĩ Phi cực kì thiếu ăn ý, một người cố chèo sang trái một người hướng sang phải. Thỉnh thoảng cũng khá đồng điều, cùng nhau đổi hướng mái chèo.

Kết quả náo loạn nửa ngày vẫn cứ loanh quanh một chỗ, nhích được tí tẹo.

Các nhân viên công tác đi theo họ cười đau cả bụng  ——

Là ai nói đến lúc phô bày thực lực chân chính?

Như thế này đấy hả?

Thiết lập COOL GUY của Quý Vân Khải không chống đỡ nổi nữa, mắt thấy Nguyên Dĩ Phi càng chèo càng lệch, sức lực mắng người ngày càng tăng.

Cảm ơn bộ đôi tấu hài đã cung cấp tư liệu gây cười cho chương trình nhé!

Tổng đạo diễn Trần Tiêu Vân nhìn hai nhóm với hai tính cách bất đồng, cảm thán ——

Một đôi tình nhân, một đôi bạn.

Chuyến du lịch này hoặc là Kỷ Li và Tần Nhạc hợp tác ăn ý với nhau hoặc là Nguyên Dĩ Phi và Quý Vân Khải ồn ào cãi vã…

Không ngờ bọn họ đánh bậy đánh bạ lại mời được nhóm khách mời kì ba.

Tần Nhạc và Kỷ Li ngắm cảnh mãi mới bắt đầu đi tìm gáo nước khắc tên đồ ăn.

Nhờ Tần Nhạc chỉ dẫn, Kỷ Li dễ dàng tìm thấy gáo nước.

Xiên thịt bò, xúc xích, cá, súp lơ, cà tím… Mỗi thứ đều là nguyên liệu nướng BBQ.

Biết gáo nước trên đảo rừng cây sắp bị hốt sạch, Quý Vân Khải liền nhịn không được kêu, “Kỷ Li! Chừa cho tụi tôi một ít với!”

Thương bé đi mà!

Kỷ Li cố tình khịa cậu, “Nếu tôi để phần đồ ăn thì cậu cũng không biết nấu, chẳng thà lấy hết cho xong.”

Tần Nhạc vất vả đã lâu, đợi lát nữa phải để hắn ăn thật no.

“…”

Siêu Ảnh Song Tử Tinh thế hệ mới cái gì chứ? Chỉ là giấc mộng dễ tan thôi!

Quý Vân Khải giận dỗi quẳng mái chèo xuống, đóng vai bé cá ngầu nhàn rỗi trên mặt hồ.

Nguyên Dĩ Phi khá đuối, ngừng chèo thuyền, “Anh tìm ra chuyện còn mệt hơn đóng phim rồi, chính là du lịch cùng cậu đấy.”

“Em khác gì đâu.” Quý Vân Khải đột nhiên nhớ anh cả nhà mình vô cùng.

Trước đây mỗi lần đi chơi, Quý Vân Tranh đều sắp xếp mọi thứ hết sức thỏa đáng. Việc của cậu là ngầu lòi suốt chuyến hành trình thôi.

Nếu ảnh cả tham gia chèo thuyền Kayak hôm nay thì nhất định bọn họ sẽ không thua.

Hai người nằm ườn trên thuyền để nó tự trôi một lúc, cuối cùng tổ đạo diễn không nhìn nổi bèn dùng thuyền nhỏ kéo cả hai vào bờ.

Chương trình được quan chức địa phương cho phép đốt lửa trên bờ. Khi đám người Tần Nhạc tới, vỉ nướng và toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đều đã chuẩn bị xong.

Nhưng bọn họ vẫn phải tự nướng.

Tần Nhạc thuần thục đốt lửa than, Kỷ Li định qua hỗ trợ liền bị hắn nhắc nhở.

“Mang đồ em muốn ăn tới chỗ anh.”

“Ngồi đó chờ ăn nhé, khói sẽ làm em bị sặc đấy.”

Kỷ Li kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, đột nhiên cảm thấy quay chương trình chẳng hề vất vả tẹo nào.

Có Tần Nhạc ở đây, y đi du lịch thuần túy chỉ để hưởng thụ.

Quý Vân Khải được kéo lên bờ tha thiết ngóng trông bước tới, thể hiện rõ khát khao với đồ nướng.

Kỷ Li cười cười đưa thịt xiên cho cậu, “Tự nướng nhá.”

“Okela!”

Quý Vân Khải vui vẻ đáp, hỏi Nguyên Dĩ Phi, “Dĩ Phi, anh muốn ăn gì? Em nướng giúp anh?”

Tổ đạo diễn không ngăn cản hành vi ‘gian lận’ của bốn người, mặc kệ bọn họ ăn uống.



Một ngày rưỡi kế tiếp, chương trình sắp xếp bốn người họ đi khám phá ba địa điểm ít người biết đến khác ở Lương Châu.

Hai đội chứng minh sự khác biệt giữa Châu Âu và Châu Phi bằng thực lực.(*)

(*Châu Âu = may mắn; Châu Phi = xui xẻo, 1 cách ví von)

Cuối hành trình, tấm bảng đen lại tái xuất giang hồ. Lúc này đến lượt Nguyên Dĩ Phi ném phi tiêu, anh nhẹ nhàng vung tay một cái liền xác định chuyến du lịch thứ hai ở Áo.

Hành trình về văn hóa âm nhạc.

Nghe tốt hơn nhiều màn ‘biến hình’ vừa qua.

Bởi vì trong lịch trình ghi hình viết sẽ quay liên tục, do đó Kỷ Li và Tần Nhạc lần lượt ném phi tiêu chọn địa điểm, là Hà Lan và Iceland.

Kỷ Li nhìn nơi Tần Nhạc ném trúng, hai mắt sáng ngời.

Thời điểm quay Long Island Iced Tea, y vẫn chưa được chứng kiến hiện tượng mặt trời không lặn ở Iceland.

Có lẽ duyên phận đã định sẵn, không ngờ có có hội trở lại chốn cũ nhanh như vậy.

“Tần Nhạc, em mong chờ chuyến du lịch kế tiếp lắm đấy.” Lúc kết thúc công việc, Kỷ Li gỡ mic xuống, nói.

“Ừm.” Tần Nhạc thừa dịp xung quanh vắng người, nắm tay em người yêu, “Anh rất mong được đi du lịch cùng em.”

Chỉ cần hành trình kế tiếp có nhau thì bất luận thành thị hay nông thôn, náo nhiệt hay yên tĩnh cũng đều vui.



Cả ekip về Hải Thị nghỉ ngơi một tuần mới ghi hình.

Tần Nhạc tranh thủ qua đoàn phim Tiềm Mộng hoàn thành nốt các cảnh.

Kỷ Li đến studio của Siêu Ảnh, bị Úc Phú Nhã sắp xếp ekip chụp ảnh tuyên truyền hằng ngày.

Ba hôm sau, Kỷ Li hoàn thành tạo hình cuối cùng còn chưa kịp ngồi xuống uống miếng nước liền thấy Úc Phú Nhã đạp giày cao gót, bước như bay vào phòng nghỉ, “Kỷ Li, chị giúp cậu đăng kí buổi casting mới rồi. Cậu muốn thử không?”

“Phim gì thế chị?” Kỷ Li hỏi.

Y tính gia nhập đoàn phim ngay khi quay xong Du Lịch Nghèo. Vậy nên dạo gần đây, ekip thường xuyên tìm kiếm kịch bản mới.

Không ngờ y chỉ đi quay show có mấy ngày mà Úc Phú Nhã đã tìm xong.

“Chắc cậu không lạ gì series Giết Thần của đạo diễn Từ Thành nhỉ?”

Kỷ Li gật đầu, “Vâng, em biết ạ.”

Hoa Yêu – bộ thứ ba trong series Giết Thần công chiếu vào kỳ nghỉ Tết cùng với Thuyết Khách Thời Gian thành công thu về doanh thu 2 tỷ, trở thành quán quân phòng vé.

“Vẫn là series đó, hiện bộ thứ tư đang chọn nam chính.” Úc Phú Nhã đưa tài liệu trong tay cho y. 

Kỷ Li cúi đầu, đập vào mắt là một hàng chữ cứng cáp mạnh mẽ ——

Giết Thần -《Yêu Tăng》

====

Editor: Bộ phim cuối cùng là bộ “lạ” nhất trong các bộ thụ đóng =)) Thật ra tui không thích bộ này lắm nhưng tui thấy bộ này nó cứ hỏny sao ấy, mấy bà tin tui đi =))

Ở chương này tác giả đặt tên phim là Thánh Tăng nhưng các chương sau lại để Yêu Tăng nên tui sửa chương này thành Yêu Tăng luôn nhé.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.