Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 9



 Sau khi thăm tất cả các phòng, Việt Phỉ trở lại phòng khách ở tầng một rồi gọi điện thoại cho mẹ .
  
  "Mẹ, con không về nhà tối nay."
  
  "... Con đi đăng ký thật à?"
  
  Việt Phỉ : " Con chụp cho mẹ xem giấy chứng nhận nhé?"


Mẹ của Việt Phỉ : "Ừ chụp đi."
  
  Việt Phỉ : "...Con gửi cho mẹ sau nhé, từ nay con sẽ sống với anh ấy"


Mẹ Việt:" Con không tổ chức hôn lễ thật à? "
  
  " Con sẽ làm sau khi tốt nghiệp. " Tối qua nói về đám cưới Việt Phỉ cũng nói hệt.
  
  Mẹ Việt Phỉ lo lắng không nói nên lời: "Con không bị ai lừa chứ ? Người đó thật sự là Cố Nguy , thiếu gia nhà họ Cố ? Con có nhìn thấy chứng minh thư của cậu ta không?"
  
  Việt Phỉ cười cười : "Chắc ba không nhận sai người đâu mẹ? Cả ngày mẹ ngồi nghĩ gì vậy chứ?"
  
  Mẹ Việt Phỉ :"Không phải mẹ lo lắng cho con sao. "
  
  " Được rồi, mẹ đừng lo cho con, con sẽ không sao đâu, ba và mẹ yên tâm đi. "Việt Phỉ nói.
  
  Mẹ Việt Phỉ : "Được rồi."


Sau khi cúp điện thoại, Việt Phỉ gửi ảnh giấy đăng ký kết hôn cho mẹ .
  
  Sau khi làm xong mấy thứ này, Việt Phỉ dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn trần nhà đờ đẫn.
  
  Vẫn không cảm thấy thật lắm.
  
  Kết hôn với một người đàn ông giấy trong sách, điều này cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
  
  Cuộc đời luôn có những thứ ta không thể tưởng tượng được.
  
  ...
  
  Buổi tối, Cố Nguy trở về Nam Loan Hương, vừa mở cửa nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn.
  
  Khi hắn bước đến phòng khách, Việt Phỉ đang ngồi trên sàn nhà trước bàn cà phê, tay vừa bóc tôm hùm đất vừa xem phim.
  
  "Anh về rồi à. Ăn tối chưa?" Việt Phỉ chào anh.
  
  Cố Nguy: "Tôi không đói, cậu cứ ăn đi, tôi vẫn còn có việc phải giải quyết."
  
  Việt Phỉ nhìn Cố Nguy đi lên lầu, không để ý lắm vẫn tiếp tục bóc tôm hùm.
  
  Nửa đêm, trong phòng ngủ, Cố Nguy đang ngủ đột nhiên mở mắt ra.
  
  Giác quan nhạy bén thuộc về Alpha khiến hắn biết được có người đang tiến đến bên ngoài cửa.
  
  Bây giờ, tính tất cả người đang ở trong ngôi nhà này, ngoại trừ hắn, chỉ còn lại một cậu thanh niên Beta.
  
  Cố Nguy không ngồi dậy, tiếp tục nhắm mắt lại.
  
  Cửa phòng ngủ hắn không bị khóa, hắn muốn xem thanh niên Beta này sẽ làm gì.
  
  Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của bản thân, thay vì việc cánh cửa sẽ bị mở trong bí mật, Việt Phỉ đã trực tiếp gõ lên cửa.
  
  "Cố tổng ?"
  
  Cố Nguy mở mắt.
  
  "Cố tổng ơi?" Tiếng gọi từ ngoài cửa vẫn tiếp tục vang lên.
  
  Cố Nguy đứng dậy rời khỏi giường.
  
  Việt Phỉ ngồi xổm trước cửa phòng Cố Nguy, một tay ôm bụng, tay còn lại gõ cửa.
  
  Rốt cuộc cánh cửa cũng được mở ra từ bên trong, Việt Phỉ nhìn lên thấy Cố Nguy bước ra từ trong bóng tối.
  
  Trước ánh mắt dò xét của Cố Nguy, Việt Phỉ mỉm cười hối lỗi.
  
  "Hình như tôi cần đến bệnh viện ..."
  
  Việt Phỉ nói xong muốn đứng dậy, không ngờ mắt cậu đột nhiên tối sầm lại, trực tiếp ngã xuống dưới chân Cố Nguy.
  
  Cố Nguy ngạc nhiên, nhưng không chút do dự ngồi xổm người xuống đỡ cậu dậy, hắn nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, sắc môi tái nhợt thì biết được Việt Phỉ không nói đùa .
  
  "Đường Duyệt, anh đến chở Việt Phỉ đi bệnh viện."
  
  Để chăm sóc nhu cầu của Cố Nguy, Đường Duyệt ở gần nhà hắn, anh ta lập tức lái xe đến khi nhận được cuộc gọi, đồng thời báo trước cho bệnh viện thông tin bệnh nhân.
  
  Vì vậy khi ba người đến nơi, mọi thứ ở bệnh viện đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng tiếp lấy xe nằm của Việt Phỉ đi khám bệnh.
  
  "Cố tổng, tôi sẽ đợi ở đây. Anh về nghỉ ngơi trước đi."
  
  Đường Duyệt nhìn Cố Nguy ngồi trên ghế nhựa lẳng lặng chờ kết quả khám bệnh của bác sĩ, lòng tràn đầy lo lắng.
  
  Cố Nguy liếc anh một cái, không nói chuyện, Đường Duyệt cũng hiểu chuyện mà ngừng nói.
  
  Không lâu sau, bác sĩ bước ra, bước đến chỗ Cố Nguy nói: "Bệnh viêm dạ dày cộng với lượng đường trong máu thấp, sức khỏe hơi yếu. Người bệnh đã tỉnh dậy, mọi người cứ chờ ở đây. Chủ yếu là sức khỏe cậu ấy không được tốt, nên có cách điều dưỡng thích hợp. Bổ sung dinh dưỡng, ăn uống điều độ, xây dựng thói quen làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, ít ăn những thức ăn gây kích thích. "
  
  Cố Nguy lập tức nhớ đến đĩa tôm hùm cay mà hắn nhìn thấy khi trở về:" Tôi hiểu rồi. "
  
  Đường Duyệt thở phào nhẹ nhõm, không phải bệnh nan y là tốt rồi.
  
  "Anh ở đây chăm sóc cậu ấy, báo cho tôi nếu có việc xảy ra." Nói xong, Cố Nguy đứng dậy rời đi.
  
  Đường Duyệt: "Tôi đưa anh về."
  
  Cố Nguy: "Không cần, đưa chìa khóa xe cho tôi."
  
  Đường Duyệt ngoan ngoãn đưa chìa khóa xe ra.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.