Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 37: Hệ thống





Editor: tè ré re

---

"Đây là cái mà ngươi gọi là giúp đỡ sao?"

Thời Tễ khó mà tin được, lần này hắn không nói ra những lời trong lòng nhưng Kỷ Thời Sơ vẫn nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái.

[Đây là phương pháp mà hệ thống cho rằng hữu hiệu nhất, nhanh chóng nhất, có thể tăng cảm tình của hai nhân vật chính mà vẫn giữ cho ký chủ không bị OOC. 】

Hệ thống trả lời, giọng nói vẫn lạnh như băng.

Không sai.

Tuyến tình cảm ngày càng tăng lên, thiết lập tính cách của hắn cũng được duy trì, sau đó thì hắn cũng liệm luôn.

Này không phải là đang tìm mọi cách để hổ hắn sao?

Thời Tễ tức giận đến ngứa răng.

Mặc dù hệ thống kiểm tra đo lường thấy cảm xúc của Thời Tễ đang dao động rất lớn nhưng nó vẫn bình tĩnh nói ra những từ ngữ mà Thời Tễ ghét nhất.

[Thỉnh ký chủ hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, dữ liệu đang được tải... Dữ liệu được tải thành công. 】

[Chúc ký chủ may mắn. 】

Những lời chúc phúc không hề có thành ý rơi xuống, những tiếng ồn ào trong hội trường đấu giá lại lần nữa vang lên, Kỷ Thời Sơ nhìn đôi mắt thất thần của Thời Tễ chậm rãi tụ lại, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng dài, người đàn ông chớp chớp mắt rồi ngẩng đầu nhìn hắn.

Sắc mặt Thời Tễ cực kỳ khó coi, vẻ mặt khi nhìn Kỷ Thời Sơ cũng có chút phức tạp, nhưng chỉ sau vài giây, vẻ cảm xúc khó hiểu này hoàn toàn biến mất.

Thời Tễ hắng giọng, giơ tay lau mồ hôi trên trán, nói: "Phiền Kỷ tiên sinh chờ tôi một chút, thật ra Omega vừa nãy đi theo tôi không chỉ là trợ lý mà còn là em trai của tôi."

"Tuổi hắn còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn, hôm nay vì quá hưng phấn đến xem hội đấu giá mà vẫn chưa ăn gì."

"Thỉnh Kỷ tiên sinh cho phép em trai tôi cùng tới phòng ăn."

"Không biết Kỷ tiên sinh......" Hắn dừng một giây rồi lại nói, "Có đồng ý hay không?"

Nói xong, Thời Tễ ngước mắt lên nhìn đôi mắt đỏ thẫm của Kỷ Thời Sơ, người đàn ông trước mặt không có phản ứng gì, nửa phút trôi qua, khóe môi hắn hơi nhếch lên: "Thì ra bạn nhỏ vừa rồi là em trai của Thời tiên sinh, Thời thật là một người anh trai tốt."

"Thời tiên sinh nói như vậy, tôi mà không đồng ý không khỏi có chút keo kiệt." Kỷ Thời Sơ nhẹ giọng trả lời, ánh đèn trong đại sảnh chiếu vào trong mắt làm đồng tử hắn phản chiếu như hồng ngọc, "Hơn nữa, bữa tiệc lần này phụ thuộc vào tiên sinh, Thời tiên sinh muốn mang ai đến đều có thể."

Giọng nói hắn trầm thấp dễ nghe, hòa quyện với tiếng nhạc cổ điển văng vẳng bên tai, Thời Tễ nhìn nụ cười nhàn nhạt trong đáy mắt Kỷ Thời Sơ rồi gật đầu: "Tôi sẽ không chậm trễ thời gian của Kỷ tiên sinh."

Nói xong, Thời Tễ nhanh chóng quay người đi về phía cửa ở đại sảnh.

Hệ thống nói lần này sẽ chủ động ra tay, nhưng Thời Tễ lại không cách nào tưởng tượng được hắn sẽ làm như thế nào.

Khống chế thân thể của hắn sao?

Hay là tạo một cái cơ hội?

Cảm giác bất an mãnh liệt trong lòng khiến bước chân Thời Tễ nhanh hơn, hắn bước qua đám đông, bên tai tiếng gió cuốn rào rạt, nhưng khi Thời Tễ bước ra khỏi cửa, ngoại trừ Nghiêm Quảng Thịnh đang đứng ở bên ngoài thì không thấy bóng dáng của Lê Thầm đâu.

Sau khi Nghiêm Quảng Thịnh thấy Thời Tễ đi ra thì buông điện thoại di động xuống, vẻ mặt nôn nóng vội vàng chạy đến chỗ Thời Tễ, không đợi Thời Tễ mở miệng ông ta đã chủ động nói trước: "Thời tiên sinh......Lê, Lê......"

Ông ta nghĩ xem nên xưng hô như thế nào rồi nói: "Không thấy Lê thiếu gia đâu cả."

"Tại sao lại không thấy?" Thời Tễ cau chặt mày, ánh mắt sáng quắc dừng trên mặt Nghiêm Quảng Thịnh, "Không phải tôi bảo ông trông nom cậu ta sao?"

Nghiêm Quảng Thịnh nuốt khan: "Thời tiên sinh, ngài, ngài đừng nóng, Lê thiếu gia nói muốn đi xem vị Omega đỉnh cấp kia."

Ánh mắt Thời Tễ rùng mình: "Cậu ta đi nhìn Omega đỉnh cấp làm cái gì?"

"Tôi cũng không biết." Nghiêm Quảng Thịnh đổ mồ hôi đầm đìa, "Nhưng mà nhìn dáng vẻ đó của cậu ta hình như có quen biết vị Omega đỉnh cấp kia."

Quen biết?

Thời Tễ suy nghĩ một lúc.

Lê Thầm quả nhiên có quen biết với Omega đỉnh cấp kia.

"Rồi sau đó?"

"Sau đó, sau đó tôi không cho cậu ấy đi...... Kỷ gia có quy định, người mua chỉ được phép riêng tư xem vật phẩm đấu giá một lần trước khi kiểm tra, người khác tuyệt đối không được phép tùy ý xem." Nghiêm Quảng Thịnh trả lời: "Cậu ta vốn dĩ cũng không nhất định phải đi xem, tôi nghĩ cậu ấy khá ngoan nên đi nghe điện thoại, trong chớp mắt vừa bắt điện thoại, tôi nhìn thấy Lê thiếu gia đi theo một người đàn ông mặc đồ đen, tôi sợ quá nên chạy nhanh đuổi theo, không ngờ......Cậu ấy cứ như vậy liền biến mất ngay dưới mí mắt tôi."

Hai chân của người đàn ông run run, ngay cả da thịt lỏng lẻo trên mặt cũng run rẩy theo, xét tầm quan trọng của em trai mình đối với Thời Tễ mà nói, lần này thực sự tìm không ra cậu ta, mạng sống của ông chắc chắn sẽ bị treo lơ lửng.

Ông nơm nớp lo sợ ngước mắt lên nhìn Thời Tễ, quả nhiên gặp phải khuôn mặt u ám của đối phương, Nghiêm Quảng Thịnh rùng mình lắp bắp: "Tôi đi tìm ngay!" Sau đó rất nhanh chạy đi.

Thời Tễ nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trối chết của Nghiêm Quảng Thịnh, không khỏi thở dài.

Hắn nâng cằm quay đầu nhìn bốn phía, cũng đi theo mà ra ngoài, đến hoa viên phía sau khách sạn.

Sau khi bữa tiệc bắt đầu, những người đấu giá có mặt có thể tự do đi lại tùy ý, những người đến đây tham gia đấu giá phần lớn đều là những người có thân phận không đơn giản.

Mỗi người trong tay đều cầm một ly rượu, đứng thành từng nhóm hai ba người tùy ý trò chuyện, trên bãi cỏ rộng có một chiếc bàn dài hàng chục mét, trên bàn bày đủ loại trái cây tráng miệng, ở giữa bãi cỏ là một đài phun nước âm nhạc khổng lồ, có một số người khiêu vũ xung quanh đài phun nước, cùng với những cây vĩ cầm ưu nhã, làn váy họ như những bông hoa nhài đang nở rộ.

Đồng dạng, rất nhiều người nhận ra Thời Tễ, họ chủ động đi tới trước mặt Thời Tễ, muốn nâng cốc chúc mừng và trò chuyện với hắn, sau khi bị Thời Tễ cự tuyệt, họ thức thời xoay người rời đi.

Đã qua lâu như vậy nhưng Nghiêm Quảng Thịnh trở về cũng không mang theo tin tức gì, chính ông ta cũng không tìm được Lê Thầm ở đâu.

Làm thế nào mà một người sống to lớn sờ sờ như vậy lại có thể đột nhiên biến mất cơ chứ?

Bình thường, Lê Thầm sẽ không chạy lung tung nếu không có hắn ở bên.

Cậu ta rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì?

Thời Tễ đau đầu xoa xoa thái dương.

Lúc này, bên kia yến tiệc có chút náo động, âm nhạc đột nhiên dừng lại, rất nhiều người phục vụ lao ra khỏi khách sạn chạy về một hướng.

Sự thay đổi đột ngột thu hút chú ý của mọi người.

"Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Không biết nữa......"

"A, hình như có người rơi xuống bể bơi đằng kia."

"Sao lại rơi xuống chứ? Người đó có sao không?"

Những tiếng nghị luận lớn nhỏ lọt vào tai Thời Tễ, trong lòng chợt trầm xuống, hắn đặt ly rượu trong tay xuống rồi bước nhanh tới.

Xung quanh bể bơi đã có rất nhiều người tụ tập, Thời Tễ chen vào từ phía sau đám đông, nhìn thấy một cô gái mặc váy dạ hội màu tím đậm đang ngồi trên chiếc ghế bãi biển đặt cạnh hồ bơi.

Toàn thân cô được quấn trong một chiếc khăn tắm màu trắng, gấu váy có dấu hiệu bị rách, bắp chân lộ ra vẫn đang run rẩy, cô dùng hai tay ôm chặt chiếc khăn tắm, ngơ ngác nhìn mặt nước tĩnh lặng.

"San San! San San!" Một người phụ nữ thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi từ trong đám người chạy ra lao tới bên cạnh cô gái, kéo nàng vào lòng. "Con gái bảo bối của tôi tại sao đột nhiên lại rơi xuống nước thế này......?

Nước mắt của người phụ nữ chảy dài trên khuôn mặt, cô vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, cẩn thận kiểm tra cơ thể xem có bị thương ở đâu hay không.

Có lẽ là cảm nhận được hơi ấm từ làn da, nàng dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn mẹ mình trước mặt, con ngươi màu tím sẫm khẽ run lên.

"Thật tốt quá! Lâm đại tiểu thư vẫn ổn!" Quản lý khách sạn thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy phản ứng của cô gái, "Lâm thái thái, nhanh mang tiểu thư đi......"

"Cứu người! Cứu người nhanh lên!!" Quản lý chưa kịp nói hết câu thì giây tiếp theo đã bị giọng nói của cô gái cắt ngang.

Vì sặc nước nên giọng nói nàng có chút khô khốc, đôi mắt mở to, nàng túm lấy váy mẹ mình với vẻ mặt sợ hãi: "Có...... còn có người khác trong bể bơi!! Anh ta sẽ chết nếu chúng ta không cứu anh ấy!!"

Đôi mắt cô gái đỏ hoe, lời nói của cô lại khiến mọi người có mặt ở đây lần nữa bất an, người phục vụ bên kia đã xuống nước, lắc đầu: "Tiểu thư, ngoài ngài ra thì không có ai rớt xuống nước cả."

"Có!" Thanh âm nàng run run, lớn tiếng phản bác: "Chính mắt tôi nhìn thấy, người kia bị đẩy xuống......"

Nàng dường như nghĩ tới điều gì đó, run rẩy kịch liệt: "Tôi vô tình giẫm phải váy của mình, bị phát hiện nên bị đẩy xuống nước......"

Nàng nghẹn ngào.

"Tôi biết......Có người muốn giết tôi để diệt khẩu!"

Cảm xúc Lâm tiểu thư không quá ổn định, quản lý khách sạn nhìn thấy liền quay sang hỏi người phục vụ: "Có nhìn thấy ai khác rơi xuống nước không?"

Người phục vụ cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Không có, tiên sinh, khi tôi xuống nước cứu cô Lâm, cô ấy đã có dấu hiệu hôn mê do ngạt nước, có lẽ gặp phải ảo giác."

Quản lý nghe xong thì "Ừ" một tiếng, cung kính bước đến chỗ Lâm phu nhân, khom lưng nhẹ giọng: "Lâm tiểu thư chắc là bị hoảng sợ quá độ nên mới như vậy, Lâm phu nhân không cần lo lắng, chúng tôi đã gọi cho xe cấp cứu, họ sẽ đến ngay để kiểm tra toàn thân cho tiểu thư. ".

Lâm phu nhân lau nước mắt ở khóe mắt, vừa gật đầu vừa lẩm bẩm gì đó.

"Sao các người không tin tôi!" Cô gái muốn đứng dậy nhưng lại bị mẹ đè ép ngồi lại, nàng giãy giụa một cách tuyệt vọng và hét lên cho đến khi giọng nói trở nên khàn đặc: "Nếu các người không cứu hắn thì hắn sẽ chết mất! Tôi thấy...thôi thật sự nhìn thấy mà! Người kia có đôi mắt màu lam! Lớn lên cực kỳ xinh đẹp, hắn còn trẻ, hắn không nên chết như vậy được!!"

"Tôi không hề nói dối các người!!!"

Nàng gần như gào rống lên, giọng nói lơ lửng trong không trung, nhìn thấy Lâm tiểu thư thường ngày trầm lặng tao nhã biến thành dáng vẻ như thế này, những người khác thậm chí còn hoài nghi liệu dưới nước có quái vật nào ẩn náu đã thay đổi bản chất con người nàng hay không.

Đôi mắt cô gái đỏ hoe, nhưng vẻ mặt lại có chút đáng thương.

"Không cứu hắn thì các ngươi cũng là kẻ giết người!!!"

"Bùm!!!"

Cô vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên vụt ra từ trong đám người đang đứng vây xem, hắn nhảy xuống bể bơi trước sự chú ý của mọi người.

Nước trắng bắn tung tóe, thậm chí không ai nhìn rõ là ai đã nhảy xuống, chỉ có Nghiêm Quảng Thịnh quay đầu lại, chỉ thấy nơi Thời Tễ đang đứng lại không một bóng người, ông ta kinh hãi, vội vàng đẩy người trước mặt ra, hét lên: "Thời tiên sinh, Thời tiên sinh nhảy xuống rồi!!!"

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Mặc dù Thời Tễ đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi xuống nước nhưng không may hắn vẫn bị sặc mấy ngụm nước ngay khi vừa nhảy xuống.

Đáng lẽ không nên lỗ mãng trực tiếp nhảy xuống như vậy.

Nhưng hắn có chút sốt ruột.

Hắn biết cô gái kia không hề nói sai.

Dù chỉ với hai thông tin, Thời Tễ liền xác định người rơi xuống nước chính là Lê Thầm.

Là do hệ thống động tay? Hay là do người nào khác?

Đã lâu như vậy rồi, không biết Lê Thầm còn sống hay không.

Nước gắt gao bao bọc toàn thân hắn, cái lạnh gần như thấm vào tận xương tủy, xua đi hơi ấm duy nhất còn lại trong cơ thể hắn.

Trước đó Thời Tễ đã học bơi, hắn nhanh chóng điều chỉnh bản thân để tốc độ tiêu thụ oxy ở mức thấp nhất có thể, tay chân hắn đã bị nhiệt độ dưới nước đóng băng đến mức tê cứng, Thời Tễ chậm rãi cử động tay để ngăn mình không khỏi chìm sâu.

Bể bơi này không quá sâu, khoảng hai mét, nhưng nếu bị đẩy xuống nước một cách bất ngờ quả thực rất dễ gây ra đuối nước.

Thời Tễ khẽ cau mày cố gắng mở mắt, dòng nước trôi nổi chậm rãi gần như có thể chạm vào nhãn cầu của hắn, khiến hắn dị thường khó chịu.

Hốc mắt hắn trong nháy mắt đỏ lên, nhưng Thời Tễ không còn lựa chọn nào khác, hắn phải đi tìm Lê Thầm càng sớm càng tốt.

Dưới nước không có nhiều ánh sáng, chỉ có ánh đèn trên bờ chiếu lên mờ ảo, vầng sáng lốm đốm rơi trên mặt nước, Thời Tễ bơi về phía trước, quay đầu tìm kiếm Lê Thầm, trong đầu vang lên cảnh báo liên tục của hệ từ lúc hắn dang chân nhảy xuống.

【Cảnh báo! Cốt truyện quan trọng đang phát triển, ký chủ vui lòng không được tùy ý ngăn cản! Nếu không, hệ thống sẽ cho ký chủ trừng phạt nghiêm khắc nhất! 】

【Cảnh báo! Cốt truyện quan trọng đang phát triển, ký chủ vui lòng không được tùy ý ngăn cản! Nếu không, hệ thống sẽ cho ký chủ trừng phạt nghiêm khắc nhất! 】

【Cảnh báo......! 】

"Câm miệng!!" Thời Tễ trong lòng bực bội mà hô to.

Đùa gì chứ, nếu đợi Kỷ Thời Sơ tới cứu thì Lê Thầm sớm đi đời nhà ma rồi.

Không biết Thời Tễ có thật sự đã hù họa được hệ thống hay không, nó vậy mà lại yên tĩnh.

Âm thanh bên ngoài xuyên vào trong nước rất yếu ớt, hồi lâu sau, Thời Tễ mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Hắn tiếp tục vung vẩy tứ chi, lượng oxy trong phổi dần dần tiêu hao, tầm nhìn của Thời Tễ có chút mơ hồ, rõ ràng chỉ là một bể bơi, nhưng lại khiến hắn có ảo giác như đang ở dưới biển sâu.

Thời Tễ không biết mình đã ở dưới nước bao lâu, chỉ biết rằng phổi của hắn bắt đầu đau nhức, đầu óc choáng váng vì thiếu oxy, hắn phải nổi lên lần nữa để hít thở rồi lại lặn xuống nước.

Khi hắn xuống nước lần thứ hai, một dòng điện đột nhiên chạy qua não hắn, một cảm giác đau đớn quen thuộc lan khắp cơ thể, Thời Tễ đau đớn há miệng phun ra vài ngụm bong bóng trong suốt, hắn nhanh chóng nhận thức được đây chính là hệ thống đang trừng phạt hắn.

Thời Tễ nhanh chóng ngậm miệng lại, lắc đầu giữ lại chút oxy cuối cùng, lúc này, dư quang của hắn như nhìn thấy một bóng đen khác.

Không cần nghĩ ngợi, hắn bơi về phía bóng dáng ấy, khoảng cách càng ngày càng gần, Thời Tễ chậm rãi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

Là Lê Thầm.

Thời Tễ cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu tăng tốc.

Hắn dừng lại bên cạnh Lê Thầm, thiếu niên đã ngất đi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mái tóc đen bồng bềnh trong nước.

Ánh mắt đầu tiên khi vừa nhìn thấy Lê Thầm, Thời Tễ đã nghĩ--- cậu ấy sắp chết rồi.

Vì vậy Thời Tễ không chút do dự nghiêng người về phía trước chặn lấy môi Lê Thầm, đầu lưỡi đẩy vào môi đối phương, truyền oxy vào miệng cậu, ngay lúc này Thời Tễ nghe thấy lời cảnh báo tức giận của hệ thống.

[Xin lỗi, kiểm tra đo lường tính cách ký chủ OOC cấp độ 10, cấp độ hoàn thành nhiệm vụ là 0%, tuyên bố nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ trừng phạt ký chủ. 】

Âm thanh của hệ thống hòa lẫn với dòng điện hỗn tạp, gần như chỉ trong nháy mắt, Thời Tễ cảm thấy đầu mình như bị dòng điện cao thế lấp đầy, đau đớn kịch liệt khiến toàn thân run lên, những lúc sắp chịu không nổi mà buông Lê Thầm ra, hắn sẽ lại vươn tay gắt gao ôm lấy đối phương, một lần nữa hôn lấy cậu.

Lê Thầm muốn sống

Lê Thầm phải sống

Làn nước xanh như nhung bắt gao quấn lấy thân hình họ.

Bóng đen phản chiếu dưới đáy hồ cuối cùng cũng hội tụ, bên tai hắn là bản án tử hình do hệ thống quy định đặt ra, trong tay hắn là người mà hắn dùng sinh mạng thứ hai để cứu sống.

Thời Tễ chưa bao giờ cảm thấy mình vĩ đại như vậy.

Răng của hắn vô tình cắn phải môi Lê Thầm, máu từ vết thương tràn ra, trong nháy mắt bị nước cuồn cuộn cuốn trôi, dưỡng khí của hắn đã hao hết hoàn toàn, đầu óc choáng váng, mí mắt dần dần nặng trĩu, tiềm thức muốn nhớ kỹ Lê Thầm nên cố gắng liếc mắt nhìn cậu lần cuối cùng.

Nhiệm vụ thất bại, OOC cấp 10

Hắn sẽ chết sao?

Thời Tễ không khỏi nghĩ ngợi.

Nếu hắn chết, bản thân sẽ lại rơi vào đâu đây?

Vốn dĩ hắn là ngoài ý muốn mà xuyên sách, còn chưa nói lời từ biệt với mèo con ở nhà nữa.

【cảnh báo! Bởi vì ký chủ không tuân thủ quy định, cốt truyện sụp đổ, không thể duy trì tính cách của nguyên chủ, dựa theo yêu cầu, hệ thống sẽ trực tiếp thu hồi giá trị sinh mệnh của ký chủ. 】

[Đồng bộ hóa dữ liệu... Đồng bộ hóa dữ liệu thành công. 】

[Năm, bốn, ba, hai... hai, hai, hai...]

Đáng lẽ hệ thống đang đếm ngược lúc này dường như lại gặp trục trặc, trật tự từ ngữ hỗn loạn cùng dòng điện hỗn độn khiến đầu óc Thời Tễ đau nhức.

Giây tiếp theo, âm thanh của hệ thống đột nhiên biến mất hoàn toàn.

Sau đó, hắn cảm giác được Lê Thầm trong lòng mình động đậy, chậm rãi mở mắt.

Khoảnh khắc đôi mắt Vụ Lam Sắc của đối phương nhìn sang, Thời Tễ nghe thấy một âm thanh khác——

[Ding Dong! 】

【Hệ thống ngón tay vàng số 0373 hiện đã trực tuyến! 】

[Đã phát hiện đối tượng ràng buộc——]

【Lê Thầm. 】

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.