“ Công chúa, ta không hiểu vì sao người lại làm như vậy? ”
Hồng Tô vô cùng hoang mang, lần này Sở An Nhan rõ ràng là muốn để nàng ta xúc tiến tình cảm của Lăng Giang cùng Sở An Bình.
Nhưng ở trong mắt nàng ta, công chúa vẫn luôn thích Lăng công tử.
Không chỉ có như vậy, hiện tại Lăng công tử có lẽ đã bị công chúa làm cho cảm động, dần dần chấp nhận công chúa.
Công chúa vì sao lại muốn đẩy Lăng công tử cho người khác?
“ Hồng Tô, ngươi xem qua thoại bản chưa? ”
“ Đã xem qua ”
“ Trong thoại bản có phải nói nam nữ chính cuối cùng đều ở bên nhau không? ”
“ Không hề mà, ta đọc mấy quyển, nữ chính hoặc là đã chết, hoặc chính là nam chính cưới những người khác ”
Hồng Tô đếm kỹ đống thoại bản nàng ta từng đọc qua, cuối cùng kết cục không khác lắm đều là như thế này, cũng không giống công chúa nói cuối cùng sẽ ở bên nhau.
“ …. Bỏ đi, ngươi cứ theo ý ta mà làm. Ta cùng Lăng Giang là không có khả năng, hơn nữa ta vốn dĩ không hề thích hắn ”
Lăng Giang ở ngoài cửa nghe thấy thế, bình thuốc trong tay lạch cạch rơi xuống đất vỡ vụn, phát ra hanh âm không nhỏ.
Lúc Hồng Tô nghe được thanh âm này thì đi ra ngoài, nhưng trên mặt đất cũng chỉ còn lại mảnh sứ của bình dược, thuốc cao rơi vương vãi trên mặt đất.
“ Hồng Tô, bên ngoài làm sao vậy? ”
Sở An Nhan cảnh giác, rốt cuộc hiện tại mạng nàng có rất nhiều người đều muốn.
“ Công chúa, xem canh giờ thì khéo khi là Lăng công tử. Hắn vừa rồi chắc chắn đã nghe thấy lời công chúa nói, cho nên tổn thương rời đi ”
“ Không có khả năng không có khả năng, nói không chừng không phải là Lăng Giang, Hồng Tô ngươi đi xem còn thuốc mỡ không ”
Sở An Nhan ra cửa, thấy mảnh sứ vỡ trên mặt đất.
Cách đó không xa có tiếng bước chân, hẳn là nha hoàn quét tước muốn tới đây.
Sở An Nhan nhặt một mảnh sứ vỡ trên mặt đất rồi nhanh chân về phòng.
Ngồi về giường, Sở An Nhan mở lòng bàn tay nhìn mảnh sứ vỡ.
Mặt trên hoa văn quả thật giống bình thuốc của Lăng Giang.
Sở An Nhan có chút buồn rầu, vừa rồi Hồng Tô nói như khắc ở trong óc nàng.
Lăng Giang vừa rồi nghe được lời nàng nói nên thương tâm rời đi sao?
Sở An Nhan tưởng tượng một chút, theo sau lại lắc lắc đầu đem nó xua đi.
Sở An Nhan đem mảnh sứ vỡ đặt ở trên bàn nhỏ cạnh mép giường.
Thôi vậy, nói rõ ràng cũng tốt.
Nàng cùng Lăng Giang là không có khả năng.
Sớm một chút nói rõ lập trường chính mình, như vậy cũng có thể loại bỏ được rất nhiều phiền toái không cần thiết.
*
Vì chăm sóc Sở An Nhan, hoàng đế trực tiếp hạ lệnh để Trần thần y chuyển đến Vân Nhai viện.
Lại vì suy xét đến Nguyên Doanh Doanh, cho nên cũng để nàng ta dọn qua.
Bởi vì sợ quấy rầy đến Sở An Nhan, cho nên nàng ta đều ở trong phòng mấy ngày, nhưng nàng ta thấy rất vui.
Ít nhất như vậy, những người đó một chốc một lát sẽ không tới tìm nàng ta gây phiền toái.
Nguyên Doanh Doanh đang ngồi ở trong phòng, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“ Ai vậy? ”
“ Nguyên tiểu thư, có người mời ngài đến rừng trúc sau núi ”
“ Nói thân thể ta không khoẻ, không đi được ”
Nguyên Doanh Doanh buông chén trà trong tay xuống, với kinh nghiệm lần trước, nàng ta càng cảnh giác hơn.
Rốt cuộc đến cái tên xưng hô cũng đều không nói cho nàng ta, hơn phân nửa là giả.
Giọng người tới truyền tin có chút lạ, Nguyên Doanh Doanh cũng chỉ cho là bên kia phái người tới nên cũng không có nghĩ nhiều.
Nàng ta hiện tại ở chỗ Sở An Nhan, nếu nàng ta chối từ, người khác cũng không dám nói gì.
Bên kia Sở Tấn Tu nhận được tin tức bẩm về, tức giận đập bàn.
Nguyên Doanh Doanh thật sự là cho mặt mũi mà không biết xấu hổ.
Hiện tại đi mời cũng mời không được.
Vốn dĩ chỉ là kẻ sắp chết, khéo khi thỏa mãn hắn cũng không được.
Nếu không phải nàng ta có cha là Nguyên Chinh, ai nguyện ý đi tiếp cận nàng ta!
Đáng giận, hắn ta cần chuẩn bị thật tốt vài thứ.
Nguyên Doanh Doanh ở Vân Nhai viện không chịu ra, hắn ta không thể hãm hại nàng ta.
Lại là Sở An Nhan làm hỏng chuyện tốt!
Từ vách núi ngã xuống sao không ngã chết đi, treo khẩu khí cái rắm!
Hắn ta còn phải nghĩ cách để Nguyên Doanh Doanh ra ngoài.
Lăng Giang sau khi nghe Sở An Nhan nói những lời đó, dưới cơn tức giận rời khỏi Vân Nhai viện, đi tới rừng trúc sau núi.
Phiến rừng trúc này kỳ thật cách Vân Nhai viện không xa.
Cây trúc lớn lên rất cao, cao lớn che trời, một khóm cũng đủ râm mát.
Lăng Giang ăn không ngồi rồi đi dạo ở rừng trúc, cuối cùng dừng lại ngồi nghỉ tạm ở một chỗ ngồi.
Hắn sớm nên biết, Sở An Nhan không thích hắn.
Nhưng mà nàng không thích hắn, vì cái gì ngày thường lại để ý hắn.
Đây là thủ đoạn của Sở An Nhan sao?
Không nghĩ tới hắn thật sự rơi vào bẫy.
Đang trong lúc phiền muộn, Lăng Giang giống như nghe thấy thanh âm có người kêu cứu.
Rất nhanh sau đó, hắn tìm được nơi phát ra âm thanh, nơi đó có một cái hố sâu mấy mét.
Lăng Giang nhíu mày, cúi người nhìn xuống phía dưới, thấy được người ngã xuống hố là Sở An Bình.
Ấy, Sở An Nhan không phải luôn muốn đẩy hắn qua cho Sở An Bình sao?
Không nghĩ tới lúc nãy hắn nghe thấy được, Sở An Nhan lại hành động nhanh như vậy.
Lâm vào tuyệt cảnh, ở chung một phòng, cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được.
Lăng Giang cũng không muốn để ý tới, nhấc chân kéo dãn khoảng cách.
Bên kia, thanh âm kêu cứu của Sở An Bình vẫn không ngừng truyền ra.
Bỗng nhiên, Lăng Giang dừng lại bước chân.
Đào ra cái hố này khẳng định mất rất nhiều thời gian.
Nhưng Sở An Nhan vừa mới phân phó thì hắn tới đây luôn, Hồng Tô không có khả năng lại đào nhanh như vậy.
Vậy cái hố này chính là do người khác đào, cũng có thể là thợ săn đào.
Dù sao cũng là một mạng người, hắn không thể thấy chết mà không cứu.
Lăng Giang nhìn khắp nơi, cách đó không xa thấy được một sợi dây thừng.
Đoán là thợ săn sợ có người rớt hố, nên để lại sợ dây thừng này.
Lăng Giang thử qua, đủ bền cũng đủ dài, sau đó hắn buộc một đầu dây vào khóm cây trúc.
Một đầu khác ném vào hố.
“ Dây thừng cho ngươi, ngươi tự đi mà trèo lên ”. Lăng Giang nói xong xoay người muốn đi.
“ Từ từ đã Lăng công tử, chân ta hình như bị trẹo rồi, khéo khi không thể trèo lên được. Ngươi có thể giúp người thì giúp tới cùng không? ”
Lăng Giang mím môi, cảm thấy có chút phiền phức.
Khinh công hắn còn chưa quá tốt, vẫn cần phải mượn ngoại vật, nhưng vách tường cái hố này đào quá mịn, hơn nữa chiều sâu cũng vượt qua khả năng của hắn, chứ đừng nói còn phải mang thêm một người lên nữa.
Lăng Giang từ trong lòng ngực lấy ra một thanh dao găm nhỏ.
Chung quanh hố toàn là bùn đất.
Hắn có thể đem dây cột vào mình, sau đó khoét vài lỗ trên vách hố, đến lúc đó chắc là có thể đưa nàng ta lên.
Lăng Giang lại thử độ chắc chân của dây thừng, lúc này mới leo xuống, một bên lại tạo lỗ trên vách.
Lăng Giang vừa tạo được một cái lỗ, đang tính tạo cái lỗ tiếp theo, dây thừng đột nhiên bị đứt.
Lăng Giang rớt xuống hố, hơn nữa không biết làm sao mà bên trên đột nhiên tối sầm lại.
Tất cả đều như đã được bố trí vô cùng tốt.
“ Lăng công tử….. ”
Sở An Bình nằm trên mặt đất cùng Lăng Giang, nàng ta vừa thử dùng tay đỡ lấy Lăng Giang, chỉ là không nghĩ tới lực lại lớn như vậy.