Lăng Giang nhìn Sở An Nhan rời đi, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Liên tiếp qua mấy ngày, Sở An Nhan đều cố ý tránh Lăng Giang, ngay cả ngày thường Lăng Giang tìm nàng, không phải có việc thì chính là đi tửu lâu.
Lăng Giang nghĩ lại, có phải ngày đó hắn đẩy Sở An Nhan ra làm nàng thương tâm không?
Hắn vẫn luôn biết, Sở An Nhan thích hắn, hơn nữa gần đây hắn ít nhiều đã biết ngày đó là Sở An Nhan gọi đại phu cho hắn.
Hơn nữa, lúc ấy hắn cũng nghi ngờ là Sở An Nhan sắc thuốc cho hắn.
Lâu như vậy, trù nghệ của Sở An Nhan vẫn biết ít nhiều, nhưng mà hắn lúc trước vô tình bắt gặp dáng vẻ Sở An Bình nấu cơm, có thể thấy được nàng ta căn bản là không xuống bếp.
Cháo táo đỏ hạt sen nhất định là Sở An Nhan nấu.
Vừa vặn hôm nay Đường Trạch lại đi tới phủ công chúa tìm Lăng Giang, dựa vào cơ hội này, Lăng Giang mới có thể gặp được Sở An Nhan.
Chẳng qua, dù là gặp mặt, ánh mắt Sở An Nhan cũng không dừng trên người Lăng Giang, thậm chí nàng còn để Sở An Bình ngồi bên cạnh hắn.
“ Tỷ tỷ xinh đẹp, nhà mới của ta ở kinh thành còn chưa chuẩn bị tốt, có thể tạm thời ở trong phủ ngươi không, ta sẽ đưa bạc! ”
Đường Trạch lấy lòng rót cho Sở An Nhan ly trà, ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn chằm chằm nàng không rời.
Sở An Bình thấy Đường Trạch đối xử ân cần với Sở An Nhan, hối hận đến đau cả ruột.
Nàng ta chưa từng nghĩ đến tên tiểu tử ngốc này vậy mà là Đường gia đại thiếu gia ở Giang Xuyên.
Nếu ngày ấy nàng ta biết thân phận của hắn, dù tên tiểu tử này tùy ý nói lung tung cũng vẫn thừa nhận phần ân tình này của hắn.
Bằng không hiện tại nàng ta cũng đã có được quyền thế tiền tài của Đường gia.
“ Không thành vấn đề, phủ công chúa hoan nghênh ngươi tới ở, muốn ở bao lâu liền ở bấy lâu, chuyện lúc trước còn phải đa tạ nhà các ngươi hỗ trợ. Hồng Tô, đợi lát nữa ngươi nhìn xem còn sân nào trống, đi sắp xếp cho Đường công tử ở, ta còn có việc phải đi trước ”
Sở An Nhan đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua trước mặt Lăng Giang, chân có chút cứng nhắc.
Nàng gần đây không gặp Lăng Giang, xem ra phương pháp này quả thật dùng được.
Tình cảm với Lăng Giang trong lòng nàng đã phai nhạt kha khá.
Lăng Giang ngồi đó, ngước mắt nhìn Sở An Nhan rời đi, nhẫn nhịn rồi cuối cùng vẫn đuổi theo.
Ngày ấy nàng chủ động, là hắn đẩy nàng ra.
Hơn nữa về sau hắn đi tìm Thẩm Tử Sâm hỏi, ngày đó hắn ta chỉ trùng hợp gặp được Sở An Nhan mà thôi, hai người cũng không có quan hệ gì.
Hắn cảm giác được Sở An Nhan muốn đem hắn đẩy về phía Sở An Bình.
Hắn không phải mới chỉ cự tuyệt nàng một lần, ngày xưa hắn cự tuyệt nàng nhiều như vậy, cuối cùng nàng không phải cũng giống như thuốc cao bôi trên da chó, lại dán trở về sao.
Lần này qua lâu như vậy, Lăng Giang thật sự có chút sợ, sợ Sở An Nhan về sau không bao giờ để ý hắn nữa.
Lăng Giang cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp Sở An Nhan, bởi vì Sở An Nhan để Hành Nhất cản hắn.
Tan cuộc, Đường Trạch xem tình huống không đi đến sân Lăng Giang.
“ A Lăng, ngươi có phải chọc tỷ tỷ xinh đẹp không vui không, nàng giống như rất không vui, hơn nữa không muốn để ý đến ngươi ”
“ Ta quả thật là chọc nàng không vui ”
Lăng Giang nhớ tới ngày ấy thấy Sở An Nhan khóc, tâm như bị đổ, rầu rĩ, ngày ấy một màn kia lưu thật lâu trong lòng hắn.
Lăng Giang cúi đầu, mi đẹp che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, nhẹ thở dài.
“ Tỷ tỷ xinh đẹp tốt như vậy, ngươi sao lại chọc nàng tức giận ”
“ Nàng chủ động rất nhiều lần, nhưng cuối cùng đều bị ta cự tuyệt, thậm chí.... Ta còn bày ra vẻ chán ghét nàng ”
“ Vậy ngươi chủ động đi, dỗ dành vài lần, nói không chừng tỷ tỷ xinh đẹp sẽ hết giận, ta có thể nhìn ra, trong lòng tỷ tỷ xinh đẹp có ngươi ”
“ Đã thử qua, mỗi lần nàng hoặc là trốn tránh không gặp ta, hoặc là để người đem ta ngăn lại ”
“ Này đơn giản, ta giúp ngươi ”
Chạng vạng, Sở An Nhan cứ theo lẽ thường từ tửu lâu trở về, từ xa thấy Đường Trạch ở ngoài cửa chờ nàng.
“ Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi rốt cuộc đã trở về! ”
“ Có chuyện gì sao? ”
Sở An Nhan nhìn khuôn mặt Đường Trạch tươi cười, tâm tình cũng không tự chủ tốt hơn.
Hơn nữa gần đây thật sự như lời Hồng Tô từng nói, Triệu gia vẫn luôn vội vàng chuyện của bọn họ, Triệu Đình Đình tự nhiên cũng không có thời gian tới động tay động chân đối phó Lăng Giang Lâu.
Tửu lâu buôn bán thực tốt, chiêu bài cũng dần dần khai hỏa, ở Lăng Giang Lâu căn bản không có chỗ cho Sở An Nhan dụng võ.
Nàng mỗi ngày tới chẳng qua là vì trốn Lăng Giang mà thôi.
“ Haha, tỷ tỷ xinh đẹp, vì cảm tạ ngươi, ta cố ý để người làm một bàn mỹ thực của Giang Xuyên, ngươi khẳng định chưa từng ăn qua. Tỷ tỷ xinh đẹp có thể nể mặt đi tới sân ta ăn một bữa cơm không? ”
“ Được nha ”
Ai có thể cự tuyệt được một bàn mỹ thực cùng tiểu soái ca mời đây!
Đường Trạch sau khi đắc thủ, lại đưa mắt ra hiệu cho Hồng Tô, bên kia Sở Quân Hành biết được tin tức cũng bắt đầu hành động.
Hồng Tô đứng ở đằng sau Sở An Nhan, gọi Hành Nhất.
“ Hành Nhất, ngươi ở cạnh công chúa đã lâu như vậy, hoàng hậu nương nương muốn ngươi vào trong cung một chuyến báo cáo tình hình ”
“ Ta chỉ bảo hộ công chúa, còn lại chỗ nào cũng không đi ”
“ Công chúa ở trong phủ rất an toàn, bên trong phủ công chúa có thủ vệ chẳng lẽ ngươi còn lo lắng? Nếu là ngươi đi muộn rước khiến hậu nương nương tức giận, cũng đừng tới tìm ta cầu tình ”
Hành Nhất dừng lại vài giây, có chút chần chừ.
Công chúa ngày thường tín nhiệm Hồng Tô nhất, lời nói không thể là giả được.
“ Vậy được rồi, ta rời đi một khoảng lúc, mong ngươi nhất định phải che chở cho công chúa chu toàn ”
“ Yên tâm, ta sẽ không để công chúa có việc gì ”
Hành Nhất gật đầu một cái, ý bảo cáo từ, vừa rời khỏi phủ công chúa không được vài bước đã bị người từ phía sau một tay đánh hôn mê.
Hồng Tô chờ Hành Nhất rời đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lăng công tử chỉ để nàng ta đem Hành Nhất lừa ra khỏi phủ công chúa, chỉ hy vọng hắn có biện pháp.
Bằng không nàng ta ở chỗ này loạn truyền lời hoàng hậu nương nương chính là tội lớn.
Về phần Sở Quân Hành, hắn cũng chỉ yêu cầu bảo đảm không để Sở An Bình ra khỏi sân là được.
Hết thảy đều chuẩn bị tốt, hiện tại cũng chỉ xem tình huống bên Lăng Giang.
Sở An Nhan đi đến sân của Đường Trạch, thời điểm đi vào nàng không khỏi cảm thán.
Phủ công chúa của nguyên chủ lại lớn như vậy, sân nhiều không khác gì tiểu khu.
Cách đó không xa quả thật bày một bàn mỹ thực.
Chung quanh châm đèn, ánh đèn chiếu sáng.
Chung quanh thậm chí còn bày mấy bồn hoa, nhìn qua có ý với.
Sở An Nhan hơi kinh hô ra tiếng, không nghĩ tới Đường Trạch lại bày biện như vậy.
Cửa ở phía sau bị người đóng lại.
Sở An Nhan nghe thấy tiếng liền quay đầu lại muốn đi khen Đường Trạch một phen, chẳng qua nàng thấy thân ảnh trước mặt biểu tình liền cứng đờ.
“ Sao lại là ngươi? ”
Sở An Nhan lại nhìn chung quanh, nơi này chỉ còn lại nàng cùng Lăng Giang.
“ Đường Trạch bị ngươi nhốt ở phía sau, ta đi tìm hắn ”
Thanh âm Sở An Nhan không nghe ra tí gợn sóng, chỉ là động tác nàng hơi cứng đờ đã bán đứng nàng.
Sở An Nhan vòng qua Lăng Giang đi đến trước cửa viện, muốn mở cửa đi ra ngoài cách xa Lăng Giang một chút.
Ai biết tay nàng còn không kịp chạm vào cửa, đã bị một bàn tay khác giữ lại.