Liễu Chiêu Đệ co lại ở một góc, vẫn còn đang mơ mộng nghĩ, cô ta bị Nguyễn Lâm thị đánh một trận có nghĩa là chuyện này coi như xong rồi đúng không?
Nhưng mà thật như thế sao?
Tất nhiên là không rồi.
Nguyễn Tuấn đi tới, nhìn mẹ mình nói: "Mẹ, sáng mai mẹ về nhà bà ngoại lấy lại tiền, ba ba vẫn còn đang chờ dùng tiền đấy."
"...." Liễu Chiêu Đệ che mặt không nói lời nào.
"Đúng đó chị dâu thứ, sau khi anh hai phẫu thuật xong, ngày nào cũng phải dùng thuốc, không lúc nào rời đi tiền được. Chị vẫn là nhanh chóng trở về đó, kẻo bọn họ đi mua xe rồi thì không đòi tiền về được." Ngô Nhạc cũng nói theo sau.
Cô cũng phục bà chị dâu này rồi đó.
Con người cô cũng ích kỷ, nhưng sự ích kỷ đó là dành cho gia đình nhỏ của mình. Cô chưa từng thấy người nào đã gả đi rồi mà còn dính lấy nhà mẹ đẻ như vậy, thậm chí đến mức đối xử tệ bạc với con mình.
Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả chồng mình cũng bị hố theo.
"Mẹ, mẹ có nghe con nói gì không?"
"Nghe, nghe thấy rồi." Liễu Chiêu Đệ biết mình không trốn được, chỉ có thể đáp lại.
Nguyễn Tuấn nhìn cô ta một cái, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người ra khỏi phòng bệnh, một lúc sau bê một chậu nước ấm đến lau người cho Nguyễn Kiến Đảng.
Ở nhà họ Nguyễn.
Nhà họ Nguyễn tìm suốt một ngày, phần lớn người trong Đại đội có quan hệ tốt với nhà bọn họ cũng giúp đỡ tìm cùng. Nhưng nơi Nguyễn Kiều Kiều bị bắt đi là ở trước núi, không ai dám đi vào, bọn họ cũng chỉ có thể tìm ở bên ngoài. Chỉ tiếc lần này cũng không may mắn như vậy, bọn họ không tìm được Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiến Dân và Nguyễn Kiến Quân ngồi ở trước cửa nhà nhìn bên ngoài. Bọn họ ngay cả dũng khí đi đến bệnh viện cũng không có, bọn họ không dám nhìn mặt anh cả của mình.
Mấy năm qua Tiểu Kiều Kiều được cưng chiều như thế nào bọn họ không phải không biết.
Giữa trưa vừa rồi Nguyễn Kiệt giống như phát điên muốn xông vào trước núi bị Nguyễn Kiến Dân đánh ngất bây giờ cũng đã tỉnh lại. Bây giờ cậu cũng đã tỉnh táo hơn nhưng lại không nói lời nào nữa.
Nguyễn Hạo và Nguyễn Bác hơn 3 giờ chiều mới từ trường trở về. Nguyễn Hạo có người bạn học có bố làm công an, khi bọn họ quay về đã nhờ người bạn đó đi đến đồn công an nói giúp.
Đến khi chạng vạng bọn họ mới đi đến bệnh viện.
"Ba. Bọn con đi đến đồn công an rồi, sáng mai bọn họ sẽ cho người đến phía trước núi giúp đỡ tìm em gái." Ở phía trước núi có dã thú, nông dân không dám tiến vào nhưng cảnh sát lại có súng nên cũng an toàn hơn rất nhiều.
"Được." Nghe vậy, Nguyễn Kiến Quốc im lặng cả một buổi chiều lúc này mới mở miệng đáp một chữ.
"Ba cũng theo con về nhà ngủ một giấc đã. Tìm em gái còn cần ba mà, ngày mai chúng ta cùng nhau vào trong núi."
"Ừ." Nguyễn Kiến Quốc lại đáp lại một từ, nhìn đứa con trai trước mặt đã cao gần bằng mình, suýt nữa không nhịn được mà bật khóc.
Tuy rằng Nguyễn Hạo mới 15 tuổi nhưng vì trưởng thành sớm nên anh ổn trọng không khác gì người một người trưởng thành. Anh sợ Nguyễn Kiệt ở nhà không ổn định, buổi tối lén chạy ra ngoài nên nói với hai thím một tiếng sau đó cùng Nguyễn Kiến Quốc trở về Đội.
Nguyễn Hạo báo cho mọi người tin ngày mai cảnh sát sẽ đến, mọi người mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó từng người trở về nhà nghỉ ngơi, còn có ngủ được hay không thì lại là chuyện khác.
Nhưng chắc chắn có người không ngủ được.
Từ buổi sáng biết được tin Nguyễn Kiều Kiều bị con khỉ bắt vào trước núi, Ngũ Y Đình đã mừng thầm trong lòng.
Từ nhỏ mưa dầm thấm đất, biết được phía trước núi là nơi nguy hiểm thế nào, hiện tại biết được Nguyễn Kiều Kiều bị con khỉ bắt đi, chỉ sợ là vĩnh viễn không quay về được.
Cô nhóc cảm thấy ông trời đã nghe được tiếng lòng của cô.
Trên thế giới này sắp không còn Nguyễn Kiều Kiều rồi!