Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 47: Bà có giỏi thì làm anh ấy bỏ tôi đi



CHƯƠNG 47: Bà có giỏi thì làm anh ấy bỏ tôi đi

Đến lúc Alice về nhà thì trời cũng đã tối. Trước kia bé rất thích về nhà, thế nhưng hôm nay lại chẳng muốn về, chẳng muốn phải đối mặt với hiện thực này tí nào.

Nhẹ nhàng bước từng bước về phòng, lại gặp được quản gia đang chờ sẵn trên hành lang.

Quản gia mặc tây trang chỉnh tề đứng ở cửa, nhìn thấy cô liền nói: "Tiểu thư, ông chủ đang ở phòng làm việc đợi cô."

Alice hoảng sợ.

Cô bé có hơi khẩn trương dựa vào cửa: "Cháu.....Cha cháu tìm cháu có chuyện gì thế ạ?"

Quản gia chỉ đáp: "Tôi cũng không rõ lắm thưa cô, nhưng ông chủ tuyệt đối sẽ không tổn thương đến tiểu thư đâu. Tiểu thư vẫn nên qua đó sớm một chút thôi."

Trong lòng Alice sợ đến cuống cuồng, nhưng vẫn đành phải gật đầu nghe theo.

Đi xuyên qua hành lang, tộc Thiên Sứ đều thích ánh nắng rạng ngời hay ánh sáng rực rỡ gì đó, vậy nên toàn bộ các bức tường của cả ngôi nhà đều được điểm sáng bởi những viên ngọc đêm sáng, khiến cả ngôi nhà trở nên thật lộng lẫy xa hoa. Alice mặc váy hoa nhí, nhấc tay gõ gõ cửa phòng làm việc.

Bên trong vọng ra giọng nói: "Vào đi."

Alice nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Bá Ân đang ngồi trên bàn làm việc ngẩng đầu lên nhìn cô bé, mở miệng hỏi: "Alice, chiều nay con đi đâu?"

Alice khẩn trương đến mức dựng thẳng sống lưng.

"Con nên biết, nếu con nói dối thì ta vẫn sẽ biết." Bá Ân nhìn con gái. Người đối mặt với người ngoài luôn niềm nở văn nhã, lúc này lại cực kỳ nghiêm khắc: "Còn nhớ hồi trước ta dạy dỗ con thế nào không?"

Alice mím môi, run rẩy đáp: "Alice ra ngoài chơi cùng bạn Toái Toái ạ."

Bá Ân cau mày: “Lệ Toái Toái?”

Alice khẽ gật đầu.

“Rầm!”

Tiếng đập bàn rất mạnh đập thẳng vào tai cô bé.

Bá Ân giận dữ nhìn Alice: “Không phải ta đã nói rồi à?! Bớt qua lại với nhà Lệ Toái Toái với Giản Thành Hi gì đó đi! Bọn chúng đều chỉ là đám người ti tiện đến từ Thành Phố Ngầm thôi, bọn chúng sẽ dạy hư con!”

Thân hình nho nhỏ của Alice run lên bần bật.

Ánh mắt Bá Ân đầy lạnh lùng: “Con làm ta quá thất vọng.”

Hốc mắt Alice đỏ bừng, bé ngẩng đầu nhìn cha.

Bé vẫn còn nhớ rõ, khi bé còn nhỏ, cha bé khác hoàn toàn bây giờ.

Khi đó, nhà bọn họ vẫn chưa giàu có như hiện tại. Từ khi bé bắt đầu có kí ức, cha sẽ luôn đưa bé ra ngoài dạo chơi, mỗi khi họ đi chơi về đều sẽ mang rất nhiều hoa về tặng mẹ.

Cha bé rất thích cười, bé cũng rất thích cha.

Nhưng về sau, cha dần thay đổi.

Cha ngày càng bận rộn hơn, thời gian ở nhà cũng ngày càng ít, cũng trở nên khắt khe hơn nhiều với bé.

Hốc mắt Alice ngập nước, trên khuôn mặt trắng nõn ấy cũng không giấu nổi sự bất bình, bé mở miệng nói: “Nhưng mà mẹ, mẹ không phải cũng đến từ Thành Phố Ngầm sao, mẹ đối với ba cũng là loại người ti tiện ạ?”

Câu này dường như chọc thẳng vào điểm yếu của Bá Ân.

Bá Ân đột nhiên đứng bật dậy, nhìn bé lớn giọng gọi: “Alice!”

Alice ngây ngốc nhìn cha mình.

Bé chưa từng thấy qua bộ dáng này của cha, dường như cha có phần hơi sốt ruột, lại dường như là đang vội vàng chuyện gì, giọng cha càng cao hơn: “Con giờ còn biết cãi nhau với ta rồi đúng không?!!!”

Alice lắc đầu: “Con không có……”

“Được, nếu mẹ con đã không biết cách dạy dỗ con nên người.” Bá Ân thở dài một hơi, gã nói tiếp: “Vậy để mẹ mới con dạy con.”

Alice vội nói: “Con không cần mẹ mới!”

Bá Ân trừng mắt nhìn con gái: “Ta chẳng lẽ còn hại con được à?”

Trên khuôn mặt Alice ngập tràn nước mắt: “Alice chỉ cần sống cùng cha và mẹ thôi, Alice không cần người khác!”

Bá Ân lớn tiếng nói: “Đại tiểu thư nhà Phất Khắc Tư rồi cũng sẽ là mẹ con!”

Alice lắc đầu nguầy nguậy: “Cô ấy không phải!”

Bá Ân nheo mắt nhìn cô bé: “Mẹ con sức khoẻ không tốt, phải ở trong viện điều trị, không chăm sóc con được. Con về sau cũng ngoan ngoãn một chút, đừng để ta thất vọng lần nữa.”

Alice tức giận gào lên: “Còn không phải do cha nhốt mẹ ở bệnh viện à?! Cha muốn cưới vợ mới…..”

“Chát!”

Tiếng bạt tai vang vọng khắp cả căn phòng.

Quản gia từ ngoài vọt vào.

Bé gái ngã lăn xuống sàn nhà, trên mặt còn in hằn hình bàn tay rõ ràng.

Quản gia lập tức đi đến đỡ lấy Alice, có phần không đành lòng khuyên can: “Ông chủ bớt giận, Alice vẫn còn nhỏ, chỉ là một đứa bé chưa hiểu chuyện, ngài cũng không thể khắt khe với tiểu thư như vậy được.”

Bá Ân sau khi ra tay đánh con gái mình cũng trở nên hốt hoảng. Gã không định đánh con, muốn vội bước lên đỡ lấy con gái, rồi lại vì ngại mặt mũi mà đành nén xuống, chỉ có thể liếc con gái một cái, mắng: “Alice, đừng có mà nói chuyện kiểu vô lễ đấy với ta. Biết sai chưa hả?”

Alice ngồi trên sàn nhà. Đây……là lần đầu tiên bé bị đánh.

Cảm giác đau đớn nóng rát bên má nháy máy đẩy cô bé rơi vào mơ màng chếnh choáng.

Bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt từ trước đến nay tựa như chỉ là bọt biển hư vô.

Cô bé nhẹ nhàng đáp lại: “Alice chỉ nói sự thật mà thôi.”

Lời nói của cô bé ngược lại càng khiến Bá Ân giận dữ hơn, gã chỉ thẳng mặt con gái mình mà mắng: “Alice! Bao nhiêu lễ nghi ta dạy con đổ hết xuống sông xuống biển rồi à?! Có phải do cái đứa Lệ Toái Toái rác rưởi đó dạy hư con rồi đúng không?! Ta cố gắng đến thế này là vì ai chứ, còn không phải là để tốt cho con à! Con mà có một người mẹ đến từ Thành Phố Ngầm, thì cả đời này cũng chỉ có thể chịu nhục nhã chỉ trỏ mà thôi!!!”

Alice nhìn cha.

Đèn trong phòng sáng như vậy, cha cũng đang đứng ngay trước mặt, bé lại chẳng thể thấy rõ được.

Trong tâm trí bé gái ba tuổi cũng chẳng có nhiều suy nghĩ đến thế.

Chỉ là bé hơi ngẩn ra một chút.

Cha là người Thành Thiên Không, nhưng cha lại hoàn toàn quên mất những hứa hẹn với mẹ hồi trước. Quay đầu cái liền thất hứa, bỏ lại mẹ và bé. Mẹ tuy là người Thành Phố Ngầm, nhưng mẹ trước giờ chưa làm chuyện xấu nào.

Các bạn học của bé cũng là người Thành Thiên Không, lại chẳng ai quan tâm giúp đỡ bé.

Cha nói Lệ Toái Toái là đồ hư hỏng của Thành Phố Ngầm, nhưng chính Toái Toái là người giúp bé được gặp mẹ.

“Đưa con bé về phòng đi, để con bé tự suy ngẫm lại cho kĩ.” Bá Ân chỉ vào cô bé, ra lệnh: “Khi nào biết sai rồi mới thả!”

Quản gia khẽ kéo tay Alice, nhỏ giọng khuyên: “Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Alice được đỡ lên từ dưới mặt sàn. Cảm giác đau rát bên má vẫn chưa tan đi, bé gái trước nay hay mít ướt lúc này lại chẳng rơi một giọt lệ. Dường như, cô bé bỗng nhiên trưởng thành hơn nhiều.

Khẽ ghé mắt nhìn cha, trong ánh mắt cha lúc này chẳng còn sự dịu dàng lúc trước nữa rồi.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Alice xoay người nhìn về phía cha mình, giọng nói non nớt lại điềm nhiên vô cùng: “Thưa cha, cha nói sai rồi.”

Bá Ân ngạc nhiên nhìn cô con gái ba tuổi của mình.

“Cha không phải vì lo cho Alice, cha chỉ vì lo cho cha thôi.” Đôi mắt xanh lam của cô bé đơn thuần không dính bụi trần: “Alice không sai, mẹ cũng chẳng sai, chỉ có cha thôi.”

Trong khoảnh đó, giống như bị chọc vào chỗ đau, mặt Bá Ân hết đỏ rồi lại xanh.

Cũng trong một khoảnh khắc ấy, gã bỗng có chút hoảng loạn.

Thế nhưng rất nhanh gã lại bình tĩnh lại. Quyền lợi và địa vị này vốn nên thuộc về gã, hy sinh vài thứ có đáng là bao. Gã không sai ở đâu hết.

*

Tối

Nhà Lệ đèn đóm sáng trưng.

Hôm nay là tiết Lập đông(*). Ở hành tinh này bốn mùa phân chia khá rõ rệt, nhưng do thiết lập truyện, ở Trái Đất ba tháng chuyển mùa một lần, mà ở hành tinh này, mỗi lần chuyển mùa phải mất đến sáu tháng.

(*): tiết Lập đông: Tiết bắt đầu mùa đông vào khoảng tháng 10 âm lịch.

Một năm, có 680 ngày.

Nói cách khác, tiếp tới bọn họ sẽ phải cố vượt qua suốt nửa năm là mùa đông.

Hôm nay Giản Thành Hi định làm sủi cảo, coi như chút niềm vui nho nhỏ nhân ngày chuyển mùa này.

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái ở một bên giúp ba ba cán bột, Lệ Lăng Phong thì đang nhào bột, chuyện tốn sức này đối với Lệ tướng quân chỉ là chuyện con muỗi. Ở nhà Lệ bọn họ, mặc kệ ở bên ngoài có là quyền cao chức trọng gì, về đến nhà thì cũng đều phải san sẻ việc nhà.

Giản Thành Hi đang làm nhân sủi cảo.

Đầu tiên là anh luộc rau dại thật kĩ, vớt ra rồi xắt nhỏ. Sau đó thịt cũng cho vào nước luộc chín, đến khi chín mềm rồi thì anh dùng đũa gắp ra, cũng băm nhỏ ra để làm nhân thịt.

Vất vả một hồi mới có một nồi thịt băm và rau dại để làm nhân.

Lệ Toái Toái thấy Giản Thành Hi bỗng lấy một đồng tiền xu từ trong túi ra rửa sạch, tò mò hỏi: “Ba làm gì thế?”

Giản Thành Hi cười cười giải thích: “Lát nữa nhét đồng xu này vào nhồi cùng nhân sủi cảo, ai ăn được nghĩa là năm sau người đó sẽ phát tài đấy.”

Hai mắt Lệ Toái Toái tròn xoe: “Thật thế ạ?”

Giản Thành Hi cười tủm tỉm dỗ con gái: “Tất nhiên là thật rồi, ai mà ăn trúng đồng xu này, mọi ước mơ đều thành sự thật được đấy nha!”

Lệ Toái Toái dường như rất hứng thú với chuyện này: “Thế nếu Toái Toái ăn trúng được đồng xu, sang năm là con có thể làm ra quả táo độc ạ?”

“A…..Cái này……”

Lệ Trầm ngồi bên cạnh cũng nhỏ giọng hỏi: “Ăn trúng đồng xu, năm sau con có thể chế tạo ra bộ cơ giáp lợi hại, san bằng nhà các bạn hamster khác ạ?”

“……..”

Các con có hơi áp lực quá cho một đồng xu nhỏ không?

Giản Thành Hi cạn lời, không nhịn được khẽ trừng mắt liếc Lệ Lăng Phong ngồi bên cạnh một cái.

Ai ngờ, ánh mắt này còn chưa tới được chỗ hắn, anh mới chỉ hơi trừng lên, người đàn ông bên cạnh anh bỗng quay sang nhìn anh một cái, bắt quả tang động tác nhỏ này của anh.

Giản Thành Hi chột dạ lập tức chớp chớp mắt, làm bộ một chàng vợ nhỏ cực kỳ ngây thơ vô tội.

Lệ Lăng Phong dùng màng bọc thực phẩm bọc cục bột lại, điềm nhiên hỏi: “Sao?”

Vị đại nguyên soái toả ra cảm giác áp bách vô cùng.

Giản Thành Hi ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng hỏi hắn: “Tướng quân có nguyện vọng gì không?”

Câu hỏi này dường như hỏi đúng điểm ngứa của hắn rồi.

Lệ Lăng Phong thực sự nghiêm túc tự hỏi một lúc. Người đàn ông thả lỏng cơ mặt, vẽ ra hàm dưới cong cong sắc lạnh. Sau khi trầm mặc một lát, ánh mắt hắn đột nhiên dừng trên người Giản Thành Hi: “Nguyện vọng của tôi……”

Giản Thành Hi bắt đầu suy nghĩ trong đầu.

Tướng quân nhà mình là một người lạnh lùng hung dữ như vậy, nguyện vọng thì là gì được nhở?

Chắc không phải san bằng Thành Thiên Không đâu…..vậy là……Huỷ diệt thế giới?!

Lúc anh đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy cuốn hút của hắn truyền đến, cùng đôi mắt sâu xa đang nhìn mình: “Có đứa thứ ba à?”

Giản Thành Hi sốc!!!

Người đàn ông nói rất nhẹ nhàng, đến tai anh lại như tia điện giật anh tê người! Tai anh lập tức đỏ như máu!!!

Giản Thành Hi bối rối đến líu cả lưỡi, lắp bắp: “A……đứa…..đứa thứ ba! Có vội quá không?! Mấy đứa vẫn còn nhỏ mà??!!”

Nói xong mấy lời này anh cũng chẳng dám ngẩng đầu lên xem hắn, khuôn mặt trắng nõn lúc này đỏ như quả cà chua.

Đến lúc đối diện với tầm mắt Lệ Lăng Phong, lại chỉ thấy khoé môi hắn bỗng hơi cong lên, cười nói: “Đùa em thôi.”

Giản Thành Hi: “……..!”

Ahhhhhhh! Đồ xấu xa!! Em liều mạng với anh!!!

*

Một nhà bốn người đang bận rộn trong bếp, đột nhiên, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng sột soạt sột soạt.

Vượng Tài ở bên ngoài cũng chợt kích động kêu lên, từng tiếng từng tiếng cực chói tai.

Giản Thành Hi ngạc nhiên, nghiêng người ngó qua cửa kính nhìn ra ngoài sân, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Mọi người cùng ngó ra xem xem bên ngoài có chuyện gì.

Lệ Lăng Phong phản ứng nhanh nhất. Sắc mặt người đàn ông trầm trọng, ánh mắt sắc bén khẽ nhíu lại: “Có người.”

Giản Thành Hi nghe vậy cũng cuống lên, theo bản năng kéo hai con nhỏ ra phía sau.

Vừa mới che chắn cho hai nhóc xong, bỗng anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc trẻ con. Tiếng khóc bé gái vang vọng phá vỡ sự yên tĩnh ngoài sân: “Aaaaaa! Cứuuuu!! Có con chó siêu xấu rượt cháuuuu!!!”

Sao cái giọng này nghe quen vậy?

Giản Thành Hi ngẩn người, vẫn là Lệ Toái Toái nhận ra trước, bé nói: “Là Alice!”

Lệ Lăng Phong bước qua mở cửa kính ra.

Vượng Tài vừa sủa vừa hú rượt đuổi cô bé chơi, tựa như chỉ là một trò tiêu khiển lúc buồn chán vậy.

Khuôn mặt nhỏ của Alice đỏ bừng. Cô bé là một thiên sứ nhỏ không có tính công kích, bị rượt đến vội vàng nóng nảy, cuống cuồng móc ống thuốc độc từ trong túi ra, lại vì thiên tính lương thiện trẻ con mà không nỡ xuống tay, chỉ có thể bị rượt đuổi chạy quanh sân.

Một màn này trông lại có chút buồn cười.

Lệ Lăng Phong bước ra, Vượng Tài liền bỏ cuộc không rượt đuổi cô bé nữa. Nó cũng chỉ dám bắt nạt người dễ bắt nạt mà thôi.

Giản Thành Hi đưa theo các con ngó ra ngoài xem, nghi hoặc hỏi: “Alice?”

Alice nhìn thấy bọn họ, “Oa” một tiếng rồi bật khóc.

Giản Thành Hi là người dễ mềm lòng, thấy vậy liền vội đi qua đỡ lấy cô bé, lo lắng hỏi han: “Cháu sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Alice vừa khóc vừa thở hổn hển: “Alice, Alice về nhà trộm đá thần rồi.”

Tim trong lồng ngực Giản Thành Hi hẫng một nhịp. Này cũng mới chỉ là kế hoạch dự phòng nói miệng mà thôi, còn chưa xác định sẽ làm thật hay không, không ngờ Alice sẽ lại lanh lẹ đến thế.

“Cháu, thế cháu thất bại rồi à?” Giản Thành Hi vươn tay giúp cô bé lau nước mắt, lúc này mới phát hiện ra một bên má của bé đang sừng phù lên, lập tức kinh hoàng vội hỏi: “Cha cháu đánh cháu?!”

Alice lắc lắc đầu: “Thành công ạ.”

Giản Thành Hi: “Hả?”

Bé gái lúc này đang cúi đầu khóc lớn, bé nói: “Cha đánh Alice, đuổi Alice về phòng tự suy ngẫm. Cha bị chọc giận bỏ đi, Alice liền nhân cơ hội này lẻn vào phòng làm việc của cha lấy được đá thần.”

Lúc nói những lời này, cô bé khóc rất thê thảm, nhưng mỗi lời nói ra lại càng thêm phần quyết liệt hơn.

Giản Thành Hi: “……”

Khó thế cũng làm được, không hổ cháu là nhân vật chính đấy.

Lệ Lăng Phong cũng bước đến. Hắn cúi đầu nhìn cô bé, trầm giọng hỏi: “Một mình cháu tới đây?”

Đây là lần đầu Alice được gặp vị nguyên soái vang danh toàn Đế Quốc trong truyền thuyết.

Thân hình cao to vạm vỡ như núi, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc, cả người hắn đều toả ra cảm giác áp bách mạnh mẽ. Đặc biệt là đôi mắt kia, sắc bén tựa như một con chim ưng, dường như chỉ cần lướt qua thôi là đã nhìn thấu được lòng người vậy. Khí thế người hàng năm phải rèn luyện nơi chiến trường chắc chắn phải có sự khác biệt, trực tiếp doạ bé đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ đến sững sờ.

Lệ Toái Toái ghé qua hỏi: "Alice, cậu trốn ra kiểu gì vậy?"

Alice lấy lại tinh thần, nói: “Alice leo cây nên trốn ra được, học của chú Giản đấy.”

Giản Thành Hi chú làm thế là để cháu học bậy chắc……

Lệ Lăng Phong lại vô cùng điềm nhiên nói: “Cháu trốn ra ngoài, đá thần thì biến mất, rất nhanh sẽ lại bị tóm trở về thôi, đến lúc đó chú cũng chẳng giúp cháu được.”

Alice lập tức đáp: “Alice không bị phát hiện nhanh như vậy đâu ạ.”

Giản Thành Hi nghi ngờ hỏi lại: “Vì sao chứ?”

Dường như có chút thẹn thùng, cô bé ngượng ngịu rụt rè đáp: “Thật ra Alice giỏi thủ công lắm. Chiều sau khi thấy được nửa hòn đá thần của mẹ, đến lúc về phòng cháu đã làm nửa còn lại giống vậy thay thế vào rồi ạ.”

Giản Thành Hi: “……..”

Nói thật, cháu có tiềm năng làm vai ác đấy.

Nhưng đồng thời, anh cũng thấy hơi hốt hoảng.

Chẳng lẽ trên đời này thực sự có người vừa sinh ra đã được định làm người tốt, người xấu à?

Nhân vật chính và nhân vật phản diện đôi khi sẽ cùng tồn tại, nhưng ai là nhân vật chính, ai là nhân vật phản diện là do ai định đoạt chứ?

Lệ Toái Toái lên tiếng: “Alice bị phát hiện lén lút bỏ trốn phải làm sao giờ?”

Alice lập tức nói: “Trước sáng mai tớ sẽ không bị phát hiện đâu. Tối là thời gian đi ngủ của Alice, ngài quản gia sẽ không vào phòng kiểm tra.”

Giản Thành Hi nghi ngờ hỏi lại cô bé: “Ông ấy không lo chuyện cháu sẽ trốn ra ngoài à?”

Khuôn mặt Alice đỏ ửng, bé gái ngượng ngùng đáp: “Trước nay Alice nghe lời lắm ạ, chưa từng có chuyện không tuân thủ quy củ đâu. Thế nên ngài quản gia cũng sẽ không vào phòng cháu kiểm tra.”

Giản Thành Hi giật mình: “Thế hôm nay cháu lại…..!”

“Là bởi vì, bởi vì Toái Toái ạ.” Alice lén lút nhìn cô nhóc một cái, một bộ học đi đôi với hành: “Cho nên Alice cũng mới biết còn có thể trốn đi lẻn ra ngoài đấy ạ.”

Giản Thành Hi: “…….” Cháu giác ngộ được rồi, nhưng có phải giác ngộ hơi quá rồi không?

Thôi thì tạm thời giải quyết được vấn đề, chỉ là vẫn chưa giải quyết được triệt để.

Giản Thành Hi thật ra cũng không dám giữ Alice lại cho lắm.

Dù sao Alice cũng không phải một đứa bé có thân phận bình thường. Tuy rằng anh rất muốn làm người tốt, nhưng lúc này cũng chẳng thể nào cứ làm theo cảm tính được, chỉ biết nhìn Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong rất thong dong, hắn nhỏ giọng nói: “Để đêm nay tôi bảo người đưa đá thần đến cho Phi Vân, còn cô bé…..”

Hốc mắt Alice đỏ bừng, bé khóc thút thít: “Alice không muốn quay về đâu.”

Bé gái nho nhỏ đứng trong sân thực sự trông quá đáng thương.

Đáng tiếc đối diện với bé là Lệ Lăng Phong vô cảm, cho dù vậy hắn cũng sẽ chẳng có chút dao động nào.

Alice nhào về phía Lệ Toái Toái, khóc nức nở: “Cửa phòng cháu bị khoá, trong phòng thì quá tối, cha còn phạt Alice đứng úp mặt vào tường nữa! Alice không về đâu!!!”

Lệ Toái Toái bị bạn xồ đến ôm tí nữa thì bị ngã.

Trên khuôn mặt nhỏ của Alice toàn nước mắt, trông rất tủi thân.

Lệ Toái Toái nhìn bạn mình, đỡ lấy cánh tay bạn, lên tiếng: “Alice…..”

Trong mắt Alice xuất hiện tia hy vọng: “Toái Toái, cậu sẽ giữ lại tớ đúng không?!”

Lệ Toái Toái lắc lắc đầu, giọng cô nhóc trong trẻo: “Cậu nặng muốn chết!”

“……”

Giản Thành Hi nhìn mà trong lòng thấy có hơi hụt hẫng.

Anh lén nhìn Lệ Lăng Phong một cái. Anh có hơi muốn mở miệng nói chuyện giúp cô bé một chút, nhưng nghĩ đến tình cảnh nhà mình, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Lệ Lăng Phong lại giống như hiểu được anh muốn nói gì, người đàn ông chỉ nhìn thoáng qua cô bé ấy rồi nói: “Ở lại cũng được, trước khi mặt trời mọc chú sẽ bảo người đưa cháu về sau.”

Alice nghe vậy lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Trong lòng Giản Thành Hi cũng buôn lỏng xuống, nói với các con: “Bên ngoài gió lớn, mau vào thôi. Toái Toái, con lấy giúp bạn một đôi dép mới từ tủ giày nhé.”

Lệ Toái Toái gật đầu.

Mấy đứa nhóc cùng nhau vào nhà.

Đêm nay gió khá lớn, Giản Thành Hi nhìn về phía Lệ Lăng Phong đang đứng bên cạnh.

Anh đâu phải đồ ngốc, biết Lệ Lăng Phong đưa ra quyết định để Alice ở lại cũng không phải dễ dàng gì. Trước nay anh vẫn luôn thấy tướng quân nhà mình tuy quyền cao chức trọng, chỉ là tính tính lạnh lùng vô cảm quá. Nhưng hiện tại xem ra, hình như anh ấy không phải lúc nào cũng thế.

Là do mình hiểu lầm anh ấy rồi.

Anh ấy mặc kệ hết thảy vẫn đồng ý cho cô bé ở lại.

Trong lòng Giản Thành Hi thấy có phần hơi rung động, anh bước đến bên cạnh Lệ Lăng Phong, hỏi: “Tướng quân là vì thấy cô bé ấy đáng thương quá nên mới đồng ý cho cô bé ở lại đúng không?”

Lệ Lăng Phong lại chỉ lạnh nhạt nhìn anh một cái: “Không phải.”

Giản Thành Hi ngạc nhiên, anh nghi ngờ hỏi: “Thế là vì sao chứ?”

Dáng người Lệ Lăng Phong rất cao, người đàn ông đứng giữ gió lạnh vẫn thẳng lưng như cũ. Hắn nhướng mày, ung dung đáp: “Nếu bây giờ Alice trở về, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Bá Ân sẽ có thể lấy đấy làm lợi thế ép buộc Phi Vân. Bây giờ để con bé ở đây, Phi Vân cũng bớt đi phần lo lắng."

Ngụ ý chính là để cô bé quay trở về sẽ không khác gì tìm thêm phiền toái với Bá Ân.

Giữa những làn gió lạnh, khuôn mặt vô cảm của người đàn ông càng trở nên lạnh lẽo, khắp người toả ra khí thế không dễ dây vào.

Giản Thành Hi không kiềm được mà ho mấy tiếng, là anh ngốc nghếch trăm triệu lần cũng không tính đến mấy chuyện này được. Anh ngỡ ngàng hỏi hắn: “Tướng quân vì thế mới giữ cô bé ở lại à?”

Lệ Lăng Phong xoay người nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Cũng không hẳn là chỉ vì thế.”

Giản Thành Hi nhẹ nhàng thở ra.

Anh nói rồi mà, tướng quân nhà anh đâu thể vô tình vô nghĩa thế được đâu.

Nào ngờ———

Trong làn gió đêm, Lệ Lăng Phong điềm nhiên nói: “Không phải em chê làm sủi cảo rất phiền phức à, thêm người thêm cu li.”

“……”

Nhà tư bản nghe cũng phải rơi nước mắt.

*

Trời tối, nhiệt độ không khí bên ngoài cũng giảm mạnh.

Đây là lần đầu tiên Alice bước vào nhà Lệ Toái Toái. Bé biết Lệ Toái Toái là một cô nhóc tính tình kì quái, cha bạn ấy cũng là vị tướng quân thô bạo máu lạnh đệ nhất Đế Quốc.

Cho nên Alice vẫn luôn cho rằng nhà Lệ Toái Toái sẽ vô cùng lạnh lẽo.

Nhưng là sự thật lại ngược lại hoàn toàn, thậm chí còn vượt qua khỏi tưởng tượng từ trước tới nay của bé.

Giống như một ngôi nhà nhỏ cực kỳ đằm thắm gắn bó vậy. Ánh đèn ấm áp của phòng khách chiếu xuống, cách đó không xa là phòng bếp toả ra hơi ấm, còn có mùi thơm đồ ăn thoang thoảng bay đến. Sô pha màu trắng gạo ngoài phòng khách được thêu từng mũi thêu vô cùng tinh tế hình động vật nhỏ đáng yêu, sàn nhà không chút bụi. Trên bàn cơm có đặt một lọ hoa với những bông hoa nhỏ tươi mới xinh đẹp. Rèm cửa được thêu hoạ tiết dây leo xanh lục đầy sức sống.

Thậm chí, tấm ván gỗ cạnh bàn ăn còn được dán đủ loại giấy ghi chú nho nhỏ.

[ Hôm nay trước khi ra ngoài nhớ mang bình nước theo ]

[ Tướng quân đừng quên mang bữa sáng, trong tủ lạnh có bánh kem ]

[ Chiều phải đưa Vượng Tài đi khám chân ]

Đủ loại giấy nhớ thú vị đều được dán lên đó, nơi nơi đều có dấu vết cuộc sống sinh hoạt đầm ấm. Tuy rằng chẳng xa hoa tráng lệ được như nhà mình, này chỉ là một ngôi nhà nhỏ giản dị, thế nhưng lại———ấm áp được dường như vậy.

Đúng, cực kỳ ấm áp.

So với biệt thự to lớn nhà bé, ngôi nhà ba tầng nhỏ nhỏ này nhà bọn họ lại có thể ấm ấp đến thế.

Không phải từng căn phòng lạnh lạnh lẽo lẽo, mà là ngôi nhà ấm áp cực hạnh phúc.

Alice nhìn đến ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên bé được thấy một ngôi nhà như vậy, không có người hầu hay những tiện nghi công nghệ cao, làm bé bối rối không biết làm sao.

Giọng nói mềm của Lệ Toái Toái bỗng vang lên từ bên cạnh, cô nhóc hỏi: "Alice đi đôi này nha.”

Alice quay đầu sang, thấy Lệ Toái Toái đã lấy dép giúp mình rồi.

Trong tay Lệ Toái Toái là một đôi dép đi trong nhà màu hồng nhạt xinh xắn, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, vẫn còn mới.

Alice cảm động: “Toái Toái, cảm ơn cậu nhé, cậu còn cho tớ mượn dép mới nữa.”

Lệ Toái Toái hào phóng nói: “Nếu Alice thích thì tặng cậu luôn đấy!”

Alice ngỡ ngàng, mắt bé sáng rỡ lên, long lanh nhìn Lệ Toái Toái: “Toái Toái……Thật sao? Cậu, cậu tốt với tớ quá.”

Toái Toái quả là người tốt. Trước nay vẫn chưa có bạn nào đối xử với Alice tốt thế đâu.

Vậy mà hồi trước mình còn suốt ngày cãi nhau với bạn ý, có thành kiến với bạn ý.

Hu hu hu, tớ về sau nhất định sẽ đối xử với cậu thật tốt Toái Toái à.

“Không có gì.” Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của Lệ Toái Toái mang theo vẻ an ủi, vỗ vỗ vai Alice: “Dù sao đây cũng là đôi dép Toái Toái ghét nhất thôi.”

Alice: “……” Tớ thấy tổn thương đấy.

*

Sau khi thay đồ xong, Giản Thành Hi quay lại tiếp tục làm sủi cảo.

Chuyện anh không giúp được gì thì gấp gáp cũng chẳng có ích gì, chuyện đưa viên đá thần cùng mấy chuyện sau đấy cũng chỉ có Lệ Lăng Phong mới xử lý được. Mà hắn vừa rồi cũng đã quay lại phòng làm việc.

Giản Thành Hi cán mỏng bột ra.

Lệ Toái Toái và Lệ Trầm thì ở một bên nặn bột thành từng cục tròn tròn.

Alice ở bên cạnh tròn mắt quan sát, bộ như muốn tham gia vào lại không dám mở miệng, trông đáng thương vô cùng.

Thế nhưng Lệ Trầm lại đột nhiên nhìn cô bé, hỏi: “Cậu muốn làm thử không?”

Cậu nhóc điển trai vẫn luôn trầm tính ít khi nói chuyện, Alice chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ chủ động nói chuyện với mình, cực kỳ ngạc nhiên hỏi lại: “Thật sao?! Tớ có thể á?!”

Lệ Trầm gật đầu.

Alice vội bước đến, mím môi, ngượng ngùng nói: “Tớ cảm ơn……”

Không ngờ tuy rằng Toái Toái bình thường có khá xốc nổi, anh trai bạn ấy sẽ là một người chu đáo quan tâm người khác như này.

Lệ Trầm đáp: “Không cần cảm ơn.”

Alice nở một nụ cười tươi đầy thiện chí.

Lệ Trầm lại chỉ chậm rãi thu tay lại, nói tiếp: “Dù sao tớ nhào cũng mệt rồi, để cậu làm cũng tốt.”

“……”

Cả nhà các cậu là ma là quỷ gì đúng không?

*

Giản Thành Hi thấy Alice bước đến bên cạnh thì dặn bé: “Nếu Alice muốn nặn bột thì phải đi rửa tay trước nha.”

Alice ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Giản Thành Hi tiếp tục làm sủi cảo. Anh nhồi nhân vào vỏ bột, động tác thuần thục ép hai mép vỏ vào với nhau, dùng ngón cái và ngón trỏ miết miết, một hồi liền tạo được hình lượn sóng đều tăm tắp.

Mỗi cái sủi cảo cái nào cái nầy đều đầy đặn xinh xắn.

Alice quan sát một hồi lâu, mãi mới rụt rè dò hỏi: “Alice có thể nặn thử được không ạ?”

Giản Thành Hi gật đầu: “Được chứ.”

Anh bước đến trước mặt ba cô cậu nhóc, lấy một miếng vỏ bột ra, kiên nhẫn cẩn thận dạy các con cách làm.

Tuy rằng anh dạy rất kĩ, thế nhưng các bạn nhỏ lúc gói sủi cảo lại vẫn luôn không miết chặt được, thậm chí còn sắp bị rách đến nơi rồi. Alice có chút luống cuống, bé càng cố miết bột kĩ thì bột càng có nguy cơ rách ra hơn.

Bé vội đến toát cả mồ hôi, cảm thấy lần này mình chắc chắn sẽ bị phê bình rồi.

Thế nhưng bên cạnh bỗng truyền đến giọng Lệ Toái Toái: “Toái Toái gói xong rồi!”

Alice lén nhìn qua, sủi cảo của Toái Toái nhồi rất nhiều nhân, bánh cũng chẳng được miết chặt, lớp vỏ thậm chí còn hơi rách. Miếng sủi cảo này chắc chắn không được nặn đẹp, Toái Toái sẽ bị nhắc nhở mất.

Thế nhưng———

Giản Thành Hi mới nhìn thoáng qua đã lập tức mỉm cười nói lời khích lệ: “Chà, Toái Toái gói sủi cảo nhanh ghê!”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Lệ Toái Toái lập tức xuất hiện nụ cười mang theo phần kiêu ngạo, cả người dần toát ra vẻ đầy tự tin.

Giản Thành Hi kiên nhẫn hỏi con: “Toái Toái có thể nói cho ba biết vì sao con nhồi nhiều nhân như vậy không?”

Đến một lời trách cứ cũng không có.

Lệ Toái Toái đứng cạnh bàn, cầm miếng sủi cảo đáp: “Cái này là làm cho ba ba ăn ạ, con muốn ba được ăn nhiều hơn.”

Giản Thành Hi nở nụ cười, thuận tay lấy thêm bột bổ sung vào chỗ vỏ con gái vô tình nặn rách, giọng anh mang theo ý cười: “Vậy để ba ba làm một cái ký hiệu lên nó nhé, tí nữa vớt ra cái ba liền bỏ vào bát ba.”

Lệ Toái Toái giơ hai tay lên, cực kỳ tích cực hăng hái, ngọt ngào nói: “Tí nữa Toái Toái đứng cạnh nồi trông cho ạ!”

Giản Thành Hi gật đầu, giọng cực kì dịu dàng: “Được.”

Hình ảnh gia đình ba ba con bọn họ lại có thể ấm áp hài hoà đến thế.

Alice nhìn đến ngẩn cả người. Ở nhà bé, cha vẫn luôn rất nghiêm khắc quy củ, luôn muốn mọi điều bé làm phải là tốt nhất, mà mẹ cũng hay nói với bé: “Alice, con phải làm một cô bé thật ưu tú, con chính là niềm kiêu hãnh, là chỗ dựa vững chắc của mẹ.”

Cho nên mọi điều bé làm đều phải thật hoàn hảo, phải là tốt nhất.

Bé không dám làm một đứa bé hư, không dám làm bất cứ chuyện gì mất lịch sự hay trái với quy củ đặt ra cho mình.

Thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên bé hiểu được là……

Cho dù không thể hoàn hảo, không thể là người tốt nhất cũng sẽ nhận được lời cổ vũ khích lệ.

*

Chiều tối

Nấu sủi cảo xong, Giản Thành Hi gọi mọi người cùng xuống ăn tối.

Lần đầu tiên làm sủi cảo cực kỳ thành công, chỉ tiếc mỗi một điều là thiếu nước chấm, nhưng cũng may riêng nhân và vỏ thôi cũng đã siêu ngon rồi.

Ba cô cậu nhóc ăn vô cùng ngon lành.

Đặc biệt là Alice, lần đầu tiên cô bé được ăn kiểu món ăn này, cực kỳ vui vẻ một mạch hết cả nửa bát.

Giản Thành Hi ăn một lúc, chợt tự nghi hoặc hỏi: “Sao vẫn chưa ai ăn phải cái có tiền xu nhỉ?”

Anh còn đang mong được ăn phải đồng xu để phát tài đấy.

Đang ngẩn ngỡ nghĩ ngợi, bỗng một cái sủi cảo được thả thêm vào bát anh.

Giản Thành Hi ngơ ngác.

Lệ Lăng Phong nhìn anh, thản nhiên nói: “Em ăn đi.”

Giản Thành Hi cũng cắn một miếng. Nào ngờ, vừa mới cắn xuống, răng bỗng va chạm cái gì kêu “cạch” một tiếng. Anh tròn mắt nhìn Lệ Lăng Phong, nhả đồng xu trong miệng ra, mắt sáng rỡ: “Tiền xu này!”

Mọi người ai cũng nhìn anh.

Giản Thành Hi cười tươi: “Thế mà ba ăn trúng rồi này!”

Lệ Toái Toái ngồi bên cạnh chúc mừng: “Ba ba phát tài rồi!”

Giản Thành Hi đặt đồng xu sang một bên, quay sang nhìn Lệ Lăng Phong: “Anh làm sao mà biết được trong cái sủi cảo này có tiền xu vậy?!”

Lệ Lăng Phong lại chỉ điềm nhiên trả lời: “Không phải em cũng có đánh dấu lên cái nào có đồng xu à, cách gói của cái sủi cảo này cũng khác so với những cái khác.”

Sủi cảo tụi nhóc làm thì méo mó xiên xiên xẹo xẹo.

Mà tay nghề làm gói sủi cảo của Giản Thành Hi thì rất thuần thục, chỉ là cách miết vỏ bột có chút khác.

Giản Thành Hi ngỡ ngàng vì sự tinh ý của Lệ Lăng Phong, ngượng ngùng nở nụ cười: “Thế mà vẫn bị anh phát hiện à.”

Lệ Lăng Phong chỉ nhìn anh, không nói gì.

Giản Thành Hi nghĩ nghĩ một hồi lại cảm thấy có chút là lạ, lại ghé qua hỏi hắn: “Thế sao anh lại đưa em ăn? Tướng quân không có nguyện vọng nào muốn được thực hiện à?”

Lệ Lăng Phong ngồi cạnh anh, ung dung thong thả ăn cơm. Người đàn ông này kể cả lúc ăn cơm trông cũng nghiêm túc như vậy, không nhanh không chậm, tạo một cảm giác nhã nhặn lạ kì. Ở góc độ này, anh chỉ có thể thấy góc hàm hoàn mỹ của khuôn mặt anh tuấn ấy. Lệ Lăng Phong nghe câu hỏi của anh chỉ thản nhiên nói: “Tôi không cần.”

Giản Thành Hi không hiểu: “Vì sao chứ?”

Đôi mắt Lệ Lăng Phong đen láy, mang theo ý vị sâu xa, chậm rãi nói: “Vì nguyện vọng của tôi chỉ có em mới giúp tôi thực hiện được.”

Giản Thành Hi: “……”

Sau một hồi ngẫm nghĩ, đến lúc phản ứng lại được, cả người anh lập tức cứng đờ lại, vành tai cũng đỏ au lên.

Thế nhưng anh cũng ăn đồng xu ấy rồi.

Thôi thì dù sao này cũng chẳng phải chuyện một mình anh, này chỉ biết dựa vào bản lĩnh của Lệ Lăng Phong thôi. Anh mới chẳng thèm quân tâm đâu!

*

Khuya, là thời gian tụi nhóc đi ngủ.

Giản Thành Hi giúp các con đánh răng rửa mặt xong rồi. Bình thường Lệ Toái Toái với Lệ Trầm cũng chỉ tắm táp đơn giản, hôm nay thì có thêm Alice, nhưng cũng may Lệ Toái Toái cũng rất biết giúp đỡ bạn mình.

Tắm xong, ba đứa nhóc liền lên giường nhỏ chuẩn bị ngủ.

Cũng may chiếc giường trẻ con này được làm khá rộng. Giản Thành Hi ngồi ở giữa, các con nằm bên cạnh vây quanh. Anh phụ trách việc kể chuyện trước khi đi ngủ cho các con.

Giản Thành Hi chỉnh độ sáng của đèn ngủ về mức thấp nhất. Giọng anh nhẹ nhàng mềm mại nói: “Hôm nay mình nghe chuyện ‘Hoàng tử ếch’ đi”

Tụi nhóc nghe rất chăm chú.

Giản Thành Hi nhẹ nhàng kể: “Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp. Nàng cô chúa rất thích chơi với quả bóng vàng của mình. Thế nhưng, hôm nay lúc công chúa đang chơi bóng vàng trong rừng, lại bất cẩn lỡ đánh rơi quả bóng vào trong giếng, cô công chúa cũng vì vậy buồn bã không thôi. Lúc cô đang khóc thút thít bên giếng nước, bỗng một con ếch xanh xuất hiện, và nó nói……”

Alice lập tức hỏi: “Vì sao ếch xanh lại biết nói ạ?”

Giản Thành Hi khựng lại: “Cái này…..”

Lệ Toái Toái giành trước trả lời: “Toái Toái biết, bởi vì ếch xanh là yêu quái!”

Alice kinh ngạc mắt tròn xoe.

Giản Thành Hi cũng không biết cái kiến thức mới này sẽ có ảnh hưởng vào con trẻ nhiều như nào, chỉ đành tiếp tục kể: “Sau đó ếch xanh lên tiếng: ‘Công chúa đáng thương, nàng gặp chuyện khó khăn gì sao’.”

“Công chúa đáp: ‘Quả cầu vàng của ta rơi vào trong giếng mất rồi, bạn giúp tôi được không? Chỉ cần bạn đồng ý, ta có thể dùng quần áo, vương miện, mọi thứ ta có để đổi lấy quả bóng vàng.’ Con ếch xanh nghe vậy liền đáp lại: ‘Quần áo, vương miện, châu bái của nàng ta đều không cần. Ta chỉ cần một nụ hôn của nàng mà thôi.’ Sau khi cô công chúa đồng ý, ếch xanh liền ngậm quả bóng vàng lên. Công chúa cũng làm theo lời hứa cho ếch xanh một nụ hôn. Ếch xanh biến trở về thành một chàng hoàng tử. Hai người cũng ở bên nhau sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.”

Anh kể đến đây, định giảng cho các con hiểu tầm quan trọng của việc giữ lời hứa.

Khuôn mặt nhỏ của Alice xuất hiện vẻ cảm động, cô bé xúc động cảm thán: “Cả công chúa và ếch xanh đều thật tốt bụng. Quả là một câu chuyện cảm động, cũng may công chúa biết giữ lời hứa. Về sau Alice cũng muốn được giúp đỡ mọi người.”

Giản Thành Hi chợt thấy cảm động quá, đứa bé này sao lại giác ngộ giỏi thế không biết.

Thế nhưng Lệ Toái Toái lại bĩu môi: “Con ếch xanh là đồ quỷ kế đa mưu. Không cần châu báu chỉ cần hôn gì chứ, làm thế không phải là đồng thời cũng có cả quần áo châu báu luôn rồi còn gì.”

Giản Thành Hi khựng người.

Alice cố gắng phản bác: “Toái Toái đừng nói thế mà. Ếch xanh cũng là có ý tốt thôi.”

Lệ Trầm ở bên khác lại nói: “Công chúa ngốc nghếch. Nếu là con, con sẽ trực tiếp rút cạn giếng nước luôn.”

Giản Thành Hi: “…….” Thôi được rồi, đi ngủ nào.

*

Hôm sau

Trời vẫn còn tối Giản Thành Hi đã dậy rồi.

Hôm nay là ngày Bá Ân đính hôn cùng con gái lớn nhà Phất Khắc Tư.

Chẳng ai ngờ được tình thế sẽ vượt ra ngoài dự đoán như này. Lúc anh dậy, Alice đã được Lệ Lăng Phong phái người đưa cô bé về. Đến sáng, đến khi anh mở TV lên, tin tức đã bùng nổ khắp nơi.

Tổng Bí thư Bá Ân trong tiệc đính hôn của mình bỗng nhiên hộc máu không ngừng.

Người vợ cả vốn nên nằm trong viện của hắn bất chợt xuất hiện tại buổi lễ đính hôn, vạch trần bản tính bạc tình bạc nghĩa sau nhiều năm bên nhau của Bá Ân. Buổi lễ đính hôn cũng vì thế mà tan tành.

Bá Ân vốn đang muốn ứng cử cũng vì thanh danh tụt dốc không phanh mà không còn khả năng tiếp tục.

Giản Thành Hi xem tin tức mà trong lòng cứ thấp thỏm lên xuống, không nhịn nổi sự lo lắng trong lòng, trực tiếp gọi cho Lệ Lăng Phong. Mà hắn cũng rất nhanh đã bắt máy.

Giọng nói trầm ấm của Lệ Lăng Phong từ bên đầu dây bên kia truyền đến: “Sao vậy?”

Giản Thành Hi có hơi sốt sắng vội hỏi: “Vụ Bá Ân…..”

Lệ Lăng Phong: “Gã sẽ chẳng thể ứng cử thành công đâu. Phía bệnh viện Đế Quốc cũng sẽ tận lực chữa trị cho gã, không chết được.”

Giản Thành Hi vẫn còn phần lo lắng hỏi tiếp: “Thế Alice…..”

“Một khi Bá Ân ngã xuống, người đứng đầu nắm quyền mặc nhiên chính là Phi Vân. Cô ấy cũng không yếu mềm như em nghĩ đâu. Năm đó Bá Ân có thể Đông Sơn tái khởi được không thể thiếu công cô ấy đứng sau bày mưu tính kế.” Lệ Lăng Phong chậm rãi giải thích: “Hiện tại Bá Ân bị hạ bệ, nhà họ vẫn còn Phi Vân, sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu.”

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng rồi anh lại nhớ đến tình trạng sức khoẻ của Phi Vân.

Lệ Lăng Phong: “Có Mễ Lạp Kiệt, em không cần lo lắng gì đâu.”

Giản Thành Hi cảm thấy Lệ Lăng Phong dường như luôn đoán trước được những gì mình muốn hỏi. Anh khẽ cười cười.

Tính tình người đàn ông nhà mình khá lạnh nhạt.

Bản thân mình thì lại hay nhiều chuyện. Lệ Lăng Phong anh ấy vốn chẳng quan tâm mấy thứ chuyện này, lại vì mình mà để tâm đến.

Bỗng nhiên———

Anh cảm thấy có chút chút hạnh phúc.

Thật ra cuộc sống này đôi khi chẳng thuận buồm xuôi gió được như vậy, chỉ là từ những ngày tháng cuộc sống yên bình này cảm nhận được những hạnh phúc nho nhỏ ấy, làm gì có ai không vui đâu.

Giọng Lệ Lăng Phong bỗng từ đầu dây bên kia truyền đến: “Em cười cái gì?”

Giản Thành Hi lắc đầu, nhẹ giọng hói: “Tối nay anh muốn ăn gì? Em định đi siêu thị mua chút đồ, sắp đến mùa đông rồi.”

Lệ Lăng Phong không yêu cầu gì nhiều: “Tôi thế nào cũng được.”

Giản Thành Hi nghĩ nghĩ một lúc: “Hôm nay em phải về Thành Phố Ngầm một chuyến. Bác sĩ nói mùa đông cây quả khó kết trái, người dân Thành Phố Ngầm cũng mất đi một nguồn lương thực. Em muốn đi xem xem.”

Nếu có thể dựng một cái lều lớn và nhà điều hoà độ ấm có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề.

Lệ Lăng Phong đáp: “Được, đừng về muộn quá.”

Giản Thành Hi cười, đáp: “Ừm, em biết rồi.”

Tính xong những chuyện chiều nay cần làm, lúc ra cửa anh lại đúng lúc gặp bác sĩ cũng vừa đi từ trong nhà ra.

Bác sĩ hỏi anh: “Anh định đi đâu à?”

Giản Thành Hi đáp: “Tôi định đến Thành Phố Ngầm chuyến.”

Bác sĩ: “Thế tốt, tôi tiện đường, để tôi đưa anh đi.”

Giản Thành Hi trước nay đều là được Lệ Lăng Phong điều người lái phi thuyền đến đưa đón, nghĩ đến lúc này cũng không nên phiền họ nữa, anh dứt khoát gật đầu: “Được.”

Anh ngồi vào phi thuyền của bác sĩ.

Tàu chiến của Lệ Lăng Phong có thể tự do ra vào đảo Phù Không này, phi thuyền này của bác sĩ lại yêu cầu phải có thêm vài thủ tục ở cổng lớn của hòn đảo.

Hôm nay, lúc hai người chuẩn bị rời đảo, trước cổng lớn lại dường như có xảy ra tranh cãi khá lớn.

Giản Thành Hi tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ cũng nhìn qua: “Không biết. Người này dạo gần đây tôi thấy khá thường xuyên, chẳng hiểu là muốn làm gì nữa.”

Giản Thành Hi nghe cô nói thế, biết không liên quan đến mình cũng thu hồi tầm mắt lại.

Nào ngờ———

Đến lúc phi thuyền bọn họ đến gần, lại nghe được người kia đang lớn tiếng ra lệnh với bảo vệ: “Cậu mau để chúng tôi vào cái xem nào! Con trai tôi ở đây, cậu dựa vào đâu mà chặn chúng tô ngoài này?!”

Anh lính bảo vệ lịch sự đáp: “Xin lỗi thưa bà, bà không có thiệp mời cũng không có thẻ người nhà hộ dân, bà không thể vào được.”

“Gì cơ?!” Người phụ nữ kinh ngạc: “Cậu có biết tôi là ai không??!!”

Người lính mặt mày không chút cảm xúc.

Người phụ nữ mặc bộ quần áo sang trọng, bà ta chống nạnh nói: “Tôi chính là mẹ của Lệ Lăng Phong đấy, nếu cậu không để chúng tôi vào, có tin tôi khiến cậu cuốn gói cút khỏi đây không hả?!!”

Nghe vậy, cả người Giản Thành Hi lập tức chấn động.

Thấy bác sĩ chuẩn bị lái đi, anh vội ngăn cô lại: “Ngại quá, tôi muốn xuống xem sao một chút đã.”

Bác sĩ hỏi: “Anh quen à?”

Giản Thành Hi lắc đầu. Anh nhìn mấy người lính đang đứng canh giữ ở trước cổng, chắc sẽ không xảy ra vấn đề liên quan đến an toàn, lúc này mới dám hạ phi thuyền xuống.

Người phụ nữ kia đang ồn ào náo loạn khắp nơi, nhìn thấy Giản Thành Hi bước đến thì nghi hoặc nhìn anh.

Giản Thành Hi dừng lại trước mặt bà ta, nhỏ giọng hỏi: “Chào bà, xin hỏi, mới vừa rồi bà nói bà…..là ai cơ?”

Người phụ nữ trông đã có tuổi, nhưng quần áo mặc trên người vẫn rất sang trọng đầy vẻ quý phái. Có thể thấy chất liệu và dáng vẻ của bộ đồ không hề tồi, nhưng lại đã khá cũ rồi.

Bà ta nói: “Tôi là mẹ của Lệ Lăng Phong, anh là ai?”

Giản Thành Hi trả lời lại bà ta: “Tôi là vợ anh ấy.”

Người phụ nữ dường như khá ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh bà ta đã phản ứng lại, hơi tỏ ra vẻ ghét bỏ mà nhìn Giản Thành Hi: “Con trai lớn của tôi bây giờ đã là đại nguyên soái rồi, sao có thể cưới một bán tinh linh về chứ?”

“……..”

Giản Thành Hi trầm mặc một lát mới nói tiếp: “Sao tôi vẫn chưa từng nghe anh ấy kể về bà vậy?”

Người phụ nữ ‘hừ’ một tiếng: “Anh thì biết cái gì, anh mới gả được cho nó bao lâu chứ?! Tôi tên là Cố Kim Mạn, chính là mẹ chồng của anh đây, thể hiện lòng thành chút đi. Anh đến cũng đúng lúc lắm, mau liên hệ Lệ Lăng Phong cho tôi đi, bảo nó mau đến gặp tôi!”

Giản Thành Hi bị bộ dáng đúng tình hợp lý của bà ta làm cho ngạc nhiên.

Dường như cũng không phải là giả bộ.

Dù sao cũng có ai dám tự tiện nhận là người nhà tướng quân nhà mình chứ, này không phải là khiêu chiến với cái chết à.

Nhưng anh vẫn thấy do dự: “Nhưng nếu bà bảo bà là mẹ của anh ấy, tôi gả cho anh ấy cũng……vài năm rồi, con chúng tôi cũng đã ba tuổi rồi, vì sao suốt mấy năm anh ấy xuất chinh, tôi với các con vất vả như vậy cũng chưa từng thấy bà xuất hiện chứ?”

Cố Kim Mạn khựng lại, dường như cũng hiểu được bản thân như vậy không hợp lý lắm.

Thế nhưng rất nhanh bà ta đã trừng mắt nhìn Giản Thành Hi, lớn tiếng phản bác: “Anh muốn gặp tôi làm gì chứ? Sao tôi có thể đến mấy nơi như Thành Phố Ngầm kia được? Bây giờ nó đã có tiền đồ, quay lại Thành Thiên Không không phải là về nhận tổ quy tông còn gì?!”

Hình như Giản Thành Hi hiểu ra một chút rồi.

Người phụ nữ này hẳn đúng là mẹ của Lệ Lăng Phong thật, chẳng qua, hồi Lệ Lăng Phong vẫn còn nhỏ đã bỏ rơi anh ấy, vứt bỏ anh ấy ở Thành Phố Ngầm suốt từng ấy năm chẳng thèm quan tâm đến.

Lúc Lệ Lăng Phong và nguyên chủ kết hôn với nhau cũng chẳng thấy bà ta xuất hiện.

Suốt ba năm các con mình thiếu ăn thiếu mặc cũng chẳng ló mặt ra.

Bà ta thì ở Thành Thiên Không hưởng thụ lụa là hoa ngọc, mặc kệ sống chết của mọi người. Đến lúc Lệ Lăng Phong lập được chiến công lớn, trở thành nguyên soái lại tìm đến cửa.

Giản Thành Hi cười mỉa một tiếng.

Cố Kim Mạn trừng anh: “Anh cười cái gì?!”

Giản Thành Hi: “Tôi chỉ không ngờ tướng quân nhà tôi vất vả bôn ba như vậy, lại sẽ có một người mẹ như bà đấy.”

Cố Kim Mạn tức giận trợn tròn mắt: “Anh vừa nói cái gì??!!!”

Mặt Giản Thành Hi lạnh tanh: “Ý trên mặt chữ thôi, bà không hiểu thì có thể về tra từ điển nha.”

Cố Kim Mạn tức đến mức tay chỉ anh cũng run run: “Đúng là đồ phế vật Thành Phố Ngầm vô học mà! Anh dám nói chuyện kiểu đó với tôi à?! Anh cứ chờ đấy, sau này tôi sẽ sắp xếp cho Lệ Lăng Phong một người vợ đoan chính lễ nghĩa, đường đường chính chính gả vào nhà chúng tôi!”

Giản Thành Hi trợn trắng mắt.

Trước giờ anh cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ có ngày gặp chuyện này đâu.

Bác sĩ cũng bước từ trên phi thuyền xuống, cô nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, cười cười hỏi: “Ấy, thì ra bà chính là mẹ của ngài Lệ nguyên soái à?”

Cố Kim Mạn ngạo mạn đáp: “Đúng thế! Còn cô lại là ai nữa?”

Bác sĩ cười đáp: “Tôi là hàng xóm của ngài ấy.”

“Hàng xóm?” Cố Kim Mạn lại ‘hừ’ một tiếng, ra lệnh: “Vậy cô liên hệ với thằng bé đó đi, giục nó mau đến gặp tôi xem nào. Đến lúc tôi và nó gặp nhau nhận mặt, chắc chắn không thiếu chỗ tốt cho cô đâu.”

Bác sĩ cười càng tươi hơn: “Khó mà được lắm ạ, không rõ thân phận của bà tôi cũng không dám tự tiện báo cáo với nguyên soái đâu.”

Cố Kim Mạn trừng mắt nhìn cô một cái, thế mà lại rút một tấm ảnh từ trong túi ra, chỉ: “Nó đây này, thế này thì tin rồi chứ hả?”

Giản Thành Hi cũng ghé qua xem xem.

Anh cũng hơi bất ngờ, Lệ Lăng Phong hồi bé với Lệ Trầm nhìn như đúc ra từ một khuôn vậy, đều một vẻ mặt lạnh nhạt ấy, dường như đang ra vẻ trưởng thành vậy, đáng yêu quá!

Anh khẽ cong môi cười. Bỗng dưng anh muốn tịch thu tấm ảnh này quá!

Cố Kim Mạn thu tấm ảnh về: “Giờ thì mau để tôi vào!”

Giản Thành Hi lại nói: “Thưa bà, bà đã có ảnh hồi bé của anh ấy rồi, sao lại không có ảnh anh ấy sau khi thành niên chứ? Có sinh là không có dưỡng còn được gọi là mẹ à? Chuyện tướng quân nhà tôi tôi không tự xử lý được, chờ đến khi anh ấy về tôi sẽ hỏi anh ấy sau. Giờ bà vẫn nên về trước đi.”

Phi thuyền bay qua bay lại chỗ này rất nhiều, ai cũng tò mò nhìn qua.

Cố Kim Mạn lại dường như vừa phải chịu đả kích lớn, nằm liệt ra bên đường gào khóc: “Số tôi khổ quá mà! Con trai mình sinh ra phát tài rồi lại không nhận người mẹ này nữa!! Đúng là tốn công tôi vất vả sinh ra nó mà!!! Ấy vậy mà bây giờ còn dám tìm một người vợ như này về khiêu khích chọc tức tôi nữa chứ!!!!”

Giản Thành Hi: “…….” Anh cạn lời nhìn người phụ nữ đang khóc lóc ăn vạ.

Hòn đảo nhỏ này có khá nhiều quan quân và quý tộc sinh sống.

Cố Kim Mạn vừa gào khóc vừa nhìn về phía mọi người, gào to hơn: “Sao tôi có thể sinh ra một đứa con trai bất hiếu như vậy được chứ!!!”

Mắt thấy bà ta sắp bẻ cong sự thật, Giản Thành Hi hít sâu một hơi, cũng như khóc tang mà gào lên: “Tướng quân nhà tôi đáng thương quá mà! Sao có thể có một người mẹ chỉ có sinh mà không có dưỡng như này cơ chứ!! Con trai mình mình không chăm lại bỏ nó ở Thành Phố Ngầm tự sinh tự diệt, đến lúc làm quan rồi lại đòi ra nhận người thân……..!!!”

Cố Kim Mạn: “……..” Không phải chứ, anh có độc à?!

Giản Thành Hi giả vờ khóc, so với bà ta diễn còn đạt hơn.

Bác sĩ che môi cười trộm, lén dựng ngón cái cổ vũ anh.

Cố Kim Mạn bị Giản Thành Hi chọc tức muốn chết, chỉ biết chỉ thẳng ngón tay vào mũi anh, mắng: “Anh thì biết cái gì chứ?! Là do tinh thần lực của nó dị thường quá, căn bản là không giống các người thú bình thường khác, cái loại sản phẩm lỗi như nó không thể ghi tên vào gia phả được. Này chỉ có thể trách số nó xui rủi là loại khiếm khuyết, liên quan gì đến tôi chứ??!!”

Giản Thành Hi kinh ngạc nhìn “người mẹ” dùng những câu từ ấy mắng con trai do chính mình sinh ra.

“Nó từ bé đã kì quặc không bình thường, những đứa bé khác đứa nào chẳng sợ ma thú, nó thế mà lại dám bóp chết ma thú!” Cố Kim Mạn dường như nghĩ lại thôi cũng lạnh cả sống lưng: “Tôi đã biết nó dị dạng rồi. Sau bác sĩ gia đình đến giám định, bảo tinh thần lực của nó khác biệt so với người bình thường, không có cảm xúc với người bình thường, chẳng lẽ anh còn không biết nó dị dạng chỗ nào à!?”

Giản Thành Hi biết chứ.

Đôi khi anh để ý thấy tướng quân nhà mình quá mức lạnh lùng vô cảm.

Hiện tại anh cũng đã hiểu, đó không phải do anh ấy sai, chỉ là do anh ấy bị bệnh, khác với những người khác mà thôi.

Giản Thành Hi trả lời bà ta: “Tôi không thấy gì cả.”

Cố Kim Mạn ngẩn người: “Anh nói linh tinh gì đấy, chẳng lẽ anh không thấy nó làm trò giết Ike trước mặt bao nhiêu người hả?! Vụ đấy mọi người ai cũng thấy còn gì! Tuy không còn vụ nào khác, nhưng tôi cũng nuôi nó đến năm nó 5 tuổi mà, tôi còn là mẹ nó nữa, giờ nó về rồi cũng nên nhận tổ quy tông chứ!!!”

“Đó là Ike hãm hại mười mấy vạn người, anh ta đáng phải chết!” Giản Thành Hi phản bác: “Tính cách anh ấy bẩm sinh không bình thường cũng không phải lý do đáng để bà vứt bỏ anh ấy. Cái loại làm mẹ như bà, tướng quân nhà tôi không nhận cũng chẳng ảnh hưởng gì!”

Cố Kim Mạn tức phát điên lên: “Anh còn nói linh tinh nữa! Anh dựa vào ai chứ?! Có tin tôi bảo nó bỏ anh không??!!”

Giản Thành Hi mặc kệ bà ta.

Cố Kim Mạn trước giờ là loại người cứng rắn, vẫn cố đuổi theo nói lý: “Cái biểu tình gì đây?! Anh đừng có mà ngang ngược! Tôi nói cho anh biết, nếu không phải vì mấy năm nay tôi không có mặt, chứ cái loại người như anh đừng hòng bước chân vào nhà Lệ chúng tôi!”

Giản Thành Hi nghe bà ta mở miệng đóng miệng chỉ toàn gia phả này nọ phiền muốn chết, liền nói thẳng: “Ừ đấy! Bà có giỏi thì làm anh ấy bỏ tôi đi!”

Cố Kim Mạn ngẩn ngơ.

Giản Thành Hi ‘hừ’ nhẹ một tiếng: “Nếu là anh ấy muốn bỏ, vậy tôi đây cũng chả có ý kiến gì.”

Cố Kim Mạn làm gì đã gặp ai ương ngạnh vô lễ như vậy, tức đến mức tay cũng run lên: “Anh, anh làm như mình là miếng bánh ngọt béo bở lắm ấy! Cũng chỉ là một bán tinh tinh không xuất thân đến từ Thành Phố Ngầm không hơn không kém mà thôi!!!”

Giản Thành Hi thấy bà ta tức giận ngược lại lại thấy không giận nữa, thậm chí còn nở nụ cười, chậm rãi nói: “Tôi là bán tinh linh thì sao? Tướng quân nhà tôi chính là thích tôi như này mà, yêu tôi không chịu nổi được luôn ấy chứ.”

Cố Kim Mạn tức run người: “Anh……anh…..”

Giản Thành Hi đang vui vẻ đắc chí, đột nhiên tay bị người bên cạnh huých huých, anh nghi hoặc quay sang nhìn bác sĩ.

Bác sĩ nghiêng đầu sang phía bên kia bĩu môi.

Giản Thành Hi cũng theo ám chỉ của cô mà nhìn qua, lập tức thấy một chiếc tàu chiến quân đội đang đậu trên mặt cỏ khá gần chỗ bọn họ đang đứng, mà dựa trên cửa quân hạm là một người đàn ông cao lớn anh tuấn.

Lệ Lăng Phong đứng đó, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu rồi.

Hai người họ bốn mắt nhìn nhau.

Mấy lời mạnh mồm Giản Thành Hi mới nói mới nãy chưa gì đã bị chính chủ nghe thấy, nụ cười trên môi anh cũng lập tức cứng đờ lại.

“………” Anh không sống nổi nữa đâu!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.