Dưới sự giúp đỡ của cậu nhóc ba tuổi nhà mình, Giản Thành Hi cuối cùng cũng dựng lại được khu vườn nhỏ.
Trước kia anh làm gì biết mấy loại chuyện đóng hàng rào này đâu, nhưng anh biết biết trồng trọt nha. Trước khi được đưa vào trại trẻ mồ côi, anh cùng bà nội nương tựa sống với nhau, lúc ấy bà anh tuổi cao, vườn rau trước nhà đều do anh chăm sóc. Trong nhà tuy nghèo, nhưng bà đối với anh rất tốt, có món gì ngon vẫn luôn ưu tiên để dành cho anh. Khoảng thời gian đó tuy rằng sống nghèo khổ, nhưng lại là những năm tháng hạnh phúc nhất cuộc đời anh.
Cho nên anh cũng chẳng sợ khổ.
Anh chỉ sợ phải sống những ngày tháng luôn phải nhìn thái độ của người khác.
Chỉ cần có thể sống cùng người nhà mình, có người nhà ở bên, anh cái gì cũng chẳng thèm sợ. Chẳng qua cũng chỉ là bắt đầu lại từ con số 0 mà thôi, chỉ cần anh còn sống còn hy vọng, chắc chắn sẽ ngày một tốt hơn!
Giản Thành Hi dùng cuốc đào đất.
Lệ Toái Toái ở theo sau chôn hạt giống, rồi lại lấp đất cho tốt.
Giản Thành Hi lau mồ hôi trên trán, nói: "Ngày mai ba ba lại lên núi xem xem, nhà mình sẽ thử gieo mầm vài cây ăn quả ở đấy xem sao, nếu như có thể trồng ra cây có quả ngọt ăn được, vậy Toái Toái cùng Tiểu Trầm có món ngon ăn rồi."
Anh cho rằng con gái sẽ rất vui mừng.
Lại không ngờ——
Lệ Toái Toái đứng trên vườn đất, khuôn mặt trắng nõn có chút mong chờ hỏi anh: "Toái Toái cũng có quả ngọt ăn ạ?"
Giản Thành Hi gật đầu: "Tất nhiên rồi!"
Thế nhưng nụ cười trên mặt Lệ Toái Toái cùng không duy trì được lâu, bé mím môi, chậm rãi cúi đầu xuống, giọng nói cũng nhỏ lại: "Toái Toái không ăn đâu."
Giản Thành Hi ngẩn người, anh không hiểu mà hỏi lại con gái: "Sao thế, con không thích ăn à?"
Làm gì có đứa trẻ nào không thích ăn ngọt đâu?
Lệ Toái Toái nhìn về phía anh trai cách đó không xa, thân hình nhỏ bé ấy đứng trong gió trông thật mỏng manh yếu đuối, nghe câu hỏi của ba ba mà bé chỉ nhỏ giọng trả lời: "Quả ngọt thì nên bán đi kiếm tiền vẫn hơn ạ, Toái Toái với anh trai sẽ giúp ba thu hoạch quả đã trồng được, bọn con không thể làm ba ba vất vả hơn được."
.....
Giản Thành Hi lại ngẩn người.
Không từ ngữ nào có thể miêu tả được cái cảm xúc phức tạp trong lòng anh ngay lúc này.
Đặt cái cuốc sang một bên, Giản Thành Hi ngồi xổm xuống mặt đối mặt với con gái, đau lòng hỏi: "Toái Toái, mấy lời này con học được từ ai vậy?"
Cô nhóc có hơi ngoài ý muốn nhìn Giản Thành Hi, dường như hơi sợ hãi, nhút nhát nói: "Trước kia nhà mình có hái được vài quả ngọt, ba ba bảo chúng con không được ăn vụng, nuôi Toái Toái cùng anh trai đã đủ vướng bận rồi chúng con còn ăn quả ngọt định dùng để bán....."
Giản Thành Hi nhịn không được bật thốt lên: "Cái gì cơ!!!"
Nguyên chủ sao cậu ta mặt dày vô sỉ thế!
Quả là do cậu ta bắt hai đứa nhóc đi hái về, thế mà còn không cho chúng ăn miếng nào?
Loại người ích kỷ này cũng xứng làm cha mẹ à?!
Thực sự không biết hai nhóc này bị nguyên chủ dùng lời lẽ như vậy nuôi lớn lên sẽ thành bộ dạng gì nữa!
Lệ Toái Toái hơi hoảng sợ nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Giản Thành Hi, giọng nói non nớt cẩn thận hỏi thăm: "Ba ba ơi, ba làm sao vậy......"
Giản Thành Hi cũng nhận ra mình không kiểm soát tốt cảm xúc bản thân, vội ho nhẹ một tiếng: "Những lời này đều là cậu ta, khụ, đều là ba trước kia nói linh tinh thôi, mấy cái này chỉ cần về sau con cùng anh trai muốn ăn thì cứ ăn đi, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."
Lệ Toái Toái thử dò hỏi: "Muốn ăn quả ngọt cũng được ạ?"
Trên mặt Giản Thành Hi lộ ra nụ cười xán lạn, gật đầu: "Được chứ!"
"Con cùng anh trai tuổi còn nhỏ, là tuổi ăn tuổi lớn, làm gì có cái gì không được ăn chứ." Giản Thành Hi nhìn con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện mà lòng mềm nhũn, nói: "Chuyện tiền nong con không phải lo. Về sau ba phụ trách kiếm lời, đến lúc đó liền tu sửa nhà cây một lượt thành một căn nhà lớn hơn, mưa cũng không lo bị dột, về sống nhà chúng ta cũng có thể sống tốt hơn."
Một trận gió thổi từ nơi xa thổi lại, cuốn hai góc áo của hai ba con phập phồng.
Đôi mắt Lệ Toái Toái không chớp nhìn chằm chằm Giản Thành Hi, như muốn khắc sâu vào lòng hình ảnh của anh lúc này.
Con gái nhỏ bổ nhào vào lòng Giản Thành Hi, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông ngân: "Thật không ạ?"
Giản Thành Hi gật đầu thật mạnh, ôm lấy con gái con gái cười nói: "Đương nhiên rồi!"
Ánh chiều hoàng hôn rơi xuống, dừng lại trên người họ, mặt trời lặn khiến bóng của hai ba con kéo thật dài ra, họ đứng ở vườn rau vừa mới được gieo trồng này trông thật ấm ấp, chỉ là, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ của cô nhóc được ba ba ôm ở trong lòng lại lạnh nhạt dần, đôi mắt cũng trở nên tăm tối, thâm trầm hơn.
Không phải sự thật.
Chuyện ba ba tâm tâm niệm niệm vẫn luôn nhắc đi nhắc lại trong lòng, vĩnh viễn đều là làm thế nào để đến Thành Thiên Không nhỉ.
Trên mặt bàn cùng trong rương đồ của ba đều là ảnh chụp cùng thông tin về Thành Thiên Không, chưa hề từ bỏ.
Tất cả đều là giả.
Đồ nói dối, tên lừa đảo.
Toái Toái chôn mặt vào lòng ba ba, cánh tay nhỏ lại gắt gao giữ chặt áo của Giản Thành Hi, giống như làm vậy là có thể níu giữ điều gì đó.
Quả nhiên, người bé ghét nhất vẫn luôn là ba bé.
......
Hôm sau
Mấy đêm trước cứ mưa bão sấm chớp dầm dề, hai ngày nay cuối cùng trời cũng trong trở lại.
Cây non Giản Thành Hi trồng mọc lên khá tốt, hôm nay anh định vào chợ vào bán mấy quả chua chua mấy hôm trước hái được đem bán, trong nhà không còn nhiều tiền, ngày thường họ ăn quả trừ bữa nhiều cũng không tốt lắm. Vết thương chỗ chân Lệ Trầm vẫn chưa ổn định, dịch dinh dưỡng chính là thứ không thể thiếu được. Anh tự nhận tuy rằng bản thân mình cũng chẳng phải người có bản lĩnh lớn gì, nhưng khổ cái gì thì tuyệt đối cũng không để con khổ.
Đường phố hôm nay có phần náo nhiệt hơn bình thường, thấy đâu đâu cũng đang bàn truyện rồi phát báo.
Giản Thành Hi hỏi thím bán hàng bên cạnh: "Gần đây có chuyện gì lớn hả chị?"
Người thím kia cũng chỉ nhìn anh một cái, không đáp lại.
Từ lần Giản Thành Hi ở chợ cãi nhau một trận với nhà A Hổ hôm sau liền bị cả thôn cô lập, do nhà A Hổ kia là nhà thôn trưởng, ngày thường nhân duyên cũng tốt hơn Giản Thành Hi.
Giản Thành Hi thấy thím không trả lời cũng không định hỏi tiếp, lúc anh sắp từ bỏ, thím lại nói: "Anh không biết hả? Là chủ cửa hàng quần áo phía trước kia kìa, vị hôn phu của cô ấy sắp trở lại, anh ta lập được công trong quân đội, hiện tại đang làm thiếu úy, rất nhanh sẽ đưa cả nhà cô ấy cùng lên Thành Thiên Không hưởng phúc rồi."
Trên bầu trời phía trên Thành Phố Ngầm cũ nát, là từng hòn đảo bay lơ lửng tạo thành Thành Thiên Không.
Ở đó là cuộc sống phồn hoa hưng thịnh nhất, kĩ thuật khoa học tiên tiến nhất, cuộc sống sinh hoạt cũng thoải mái nhất, người trên đấy vĩnh viễn chẳng cần lo lắng chuyện trong nhà có bị ngập mỗi khi trời mưa, cũng không cần ăn mấy loại trái cây khó ăn, trên người mặc loại quần áo tốt nhất, được hưởng những quyền lợi tốt nhất.
Giản Thành Hi cảm khái: "Sung sướng thật đấy."
Thím kia nhìn anh, hừ lạnh một cái: "Anh không phải thân thiết cùng thằng nhóc Vương Triết gì đó lắm à, nhà bọn họ cũng sẽ sớm dọn đi lên đấy thôi, chẳng lẽ đến lúc đấy còn không đưa anh theo?"
Giản Thành Hi lập tức giải thích: "Tôi đã sớm cắt đứt liên lạc với anh ta rồi, bọn họ dọn đi nơi nào cũng không phải chuyện của tôi. Thành Thiên Không cũng tốt, nhưng con cái tôi đều ở đây, tôi không đi đâu hết."
Thím nghe Giản Thành Hi nói mà sửng sốt, dùng ánh mắt nghi hoặc cùng kỳ lạ nhìn anh, giống như mình chưa từng quen biết người này vậy.
Giản Thành Hi tiếp tục bán quả không nói tiếp nữa.
Thím ngược lại lại nghiêng người qua hỏi: "Anh thực sự không còn quan hệ gì với Vương Triết nữa à?"
Giản Thành Hi gật đầu xác nhận: "Đúng thế."
"Vậy thì tốt cho anh thôi, thằng nhóc Vương Triết ấy tuy rằng lớn lên khá đẹp trai, nhưng nhân cách thì chẳng ra làm sao cả, suốt ngày chỉ biết cờ bạc." Thím giống như kéo gần khoảng cách với Giản Thành Hi hơn không ít, chị ta tiếp tục nói: "Thật ra tôi thấy anh không còn cùng anh ta nữa cũng đúng, thằng nhóc nhà tôi làm ở trạm xá, gần đây nhận được tin tức nhỏ."
Một khi xâm nhập vào được, bạn liền sẽ ở trong trung tâm kênh thông tin tình báo.
Giản Thành Hi tò mò hỏi: "Tin tức nhỏ gì thế chị?"
Thím thò qua, nói một cách thần bí: "Tôi nghe nói, mấy hôm trước trời mưa bão, căn bản không phải do khí hậu tự nhiên, mà là do lũ Trùng tộc bên ngoài hành tinh của chúng ta gây nên. Tối hôm đó, quân lính Trùng tộc bạo động, đài quan sát của chúng ta đo lường ra được, ở hành tinh của lũ Trùng tộc có vô số hố đen ẩn, họ thu được một tín hiệu mỏng, là tin tức tố tinh thần cuồng bạo của tộc Người Thú."
Giản Thành Hi khiếp sợ hỏi: "Hố đen á?"
"Chắc là anh không biết nhỉ, hành tinh chúng ta ba năm trước từng có một chi đội tầm hai mươi vạn người được cử đi giết lũ Trùng tộc, thế nhưng tầm nửa tháng sau tất cả bọn họ lại biến mất." Thím kéo tay Giản Thành Hi: "Cũng bởi vì chi đội kia đột ngột biến mất mà binh lực của hành tinh chúng ta giảm mạnh, cây thánh chìm vào ô nhiễm mà khô héo, người thì chết người thì bị thương. May mà có sự xuất hiện của thiên sứ Mễ Lạp Kiệt cùng mọi người toàn cầu tốn công một phen mới dựng được hàng rào điện này, chúng ta mới miễn cưỡng trụ được dưới sự tấn công của lũ Trùng tộc."
Giản Thành Hi hỏi: "Thế có tin tức tử vong của chi đội kia không?"
"Mọi người chúng ta đều cho rằng như thế, nhưng cũng có người cảm thấy họ vẫn còn sống." Thím lại kéo tay anh: "Tôi nhớ là anh nhà anh ba năm trước cũng đi mất mà đúng không, nếu như họ có thể trở về, tuy rằng không trông cậy làm thiếu úy gì đó, thậm chí thiếu tay thiếu chân gì đó, thì cũng đều đã lập được công quân nha, anh liền sẽ có phúc cùng hưởng nha."
Giản Thành Hi nghe thấy lời này lại có chút không vui: "Chị này chị nói gì vậy, sao lại là thiếu tay thiếu chân chứ, chị đừng coi thường người khác nha, thiếu úy thì làm sao, có khi anh nhà tôi đây chính làm tướng quân luôn ấy chứ."
Thím hả hê cười anh: "Anh còn nằm mơ à?"
"...."
*
Sâu trong hang động Trùng tộc.
Suốt ngày bị bao phủ bởi đất đai tăm tối đầy tử khí nặng nề, một mùi máu gay mũi ngập tràn trong không gian...
"Tướng quân, ngài không sao chứ?"
Giọng nói có phần sốt ruột từ phía sau vang lên.
Phó chỉ huy mang theo binh lính chạy tới, lại bị một màn trước mắt dọa sợ rồi. Xác của lũ Trùng tộc nằm la liệt khắp nơi, cơ giáp của người đàn ông trước mặt lại chỉ mẻ mất có tí.
Lúc rút lưỡi kiếm sắc lạnh ra, trên mặt Lệ Lăng Phong bị mấy vết máu bắn lên, ánh mắt hắn lạnh lùng đến đáng sợ.
Rõ ràng điều đáng sợ nhất phải là mấy cái xác chết nằm ngổn ngang kia.
Thế nhưng lúc này, mọi người nhìn người đàn ông như tên sát thần khát máu tái thế trước mặt, ai cũng sinh ra sự sợ hãi từ tận đáy lòng.
Lệ Lăng Phong nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
"Quả đúng như dự đoán của ngài, bọn chúng thực sự mai phục chúng ta ở phía Nam, may mà quân ta sớm đã chuẩn bị trước, nhờ chỉ huy ngài đây chế ra được loại huyết thanh thần kỳ mà chúng ta loại bỏ được chướng khí của lũ Trùng tộc kia, chúng ta gần như không hao tổn gì mà về cơ bản là đã giải quyết được gần hết bọn chúng!" Phó chỉ huy càng nói càng kích động: "Hiện tại lũ Trùng tộc kia mất nhiều binh lính, hố đen bọn chúng chế tạo cũng đã xuất hiện vài lỗ hổng, chúng ta có nên thừa thắng xông lên không chỉ huy?"
Lệ Lăng Phong cởi cái áo choàng thấm đẫm máu ra, lộ ra dáng người cơ bắp mạnh mẽ, trầm giọng ra lệnh: "Tạm dừng tiến công, dựng trại tại chỗ."
Phó chỉ huy nghi hoặc dò hỏi: "Vì sao ạ?"
Lệ Lăng Phong nâng mắt lên nhìn anh ta, lời ít ý nhiều mà nói: "Hiện tại tiếp tục tiến công, Trùng Chúa chắc chắn sẽ chết, vậy cậu nghĩ quân viện binh của chúng sẽ xuất hiện không?"
Phó chỉ huy ngẩn người, lập tức hiểu được.
Đúng vậy, nếu Trùng Chúa chết thì lũ Trùng tộc ở ngoài hố đen sẽ không vào đây được, không cách nào một lưới bắt hết bọn chúng, hố đen cũng không thể rách ra hoàn toàn để mở ra đường quay về. Quả nhiên vị tướng quân xứng với danh thực, mấy năm qua, Lệ Lăng Phong là người mà phó chỉ huy thấy có thủ đoạn và thông minh nhất. Mấy năm nay anh ta trải qua bao nhiêu mưa gió khổ cực của chiến tranh, nhưng nói đến người đáng để kính nể cũng chỉ có mình Lệ Lăng Phong đây.
Dứt khoát quyết đoán nhưng cũng tỉ mỉ cẩn thận.
Điều đáng sợ nhất là, người này không chỉ là thiên tài ở khoản điều khiển cơ giáp chiến đấu, mà còn là một người xuất thần trong việc điều chế độc dược.
Nếu không có sự lãnh đạo tài tình của hắn, chi đội hai mươi vạn người của họ có lẽ đã bị diệt toàn quân ngay lúc vừa tiến vào hang Trùng tộc rồi.
Phó chỉ huy báo: "Toàn quân nghe lệnh, tướng quân truyền lệnh xuống, dựng trại tại chỗ, truyền lệnh xuống cho mọi người, tạm thời dừng tiến công, điều chỉnh tốt rồi hành động sau!"
Đại quân như rắn mất đầu, lại vẫn không dám kháng lại lệnh của chỉ huy.
Binh lính đều cùng dừng việc hành quân lại, ở tại chỗ bận rộn chuẩn bị.
Mọi người ở đây đã 3 năm rồi, cuộc sống sinh hoạt trong hang Trùng tộc nhàm chán buồn tẻ, thời gian rảnh rỗi cũng chỉ biết làm việc nhà.
Phó chỉ huy đến đưa đồ ăn cho Lệ Lăng Phong: "Chỉ huy, ngài không ăn gì à?"
Lệ Lăng Phong lạnh nhạt lắc đầu.
Phó chỉ huy biết người đàn ông này vô cùng đáng sợ, nhưng càng đáng sợ hơn là hắn dường như vẫn luôn không có tí tình cảm nào, lúc nào cũng lạnh nhạt vô tình như một cái máy. Xa nhà ba năm, binh lính nào cũng sẽ nhớ người nhà người yêu gì đó, nhưng Lệ Lăng Phong hắn lại từ trước đến nay chẳng ho he gì đến, giống như bản thân hắn vốn không có người nhà, mà cũng như chẳng có vợ con nhớ đến. Tâm tư của hắn, sâu không lường được.
Phó chỉ huy lấy lại tinh thần, bẩm báo: "Vài ngày trước chúng ta ép Trùng Chúa của lũ Trùng tộc kia vào trạng thái cuồng bạo, hố đen xuất hiện vết rách, nói không chừng tín hiệu của chúng ta cũng truyền đến hành tinh mẹ được. Tôi nghĩ, có khi người nhà chúng ta nghe được tin tức, chắc chắn sẽ rất vui mừng cho xem. Đặc biệt là chỉ huy ngài nha, người nhà anh mà biết được bây giờ anh đỉnh thế nào, chắc mừng phát điên luôn ấy chứ."
Lệ Lăng Phong liếc anh ta một cái, cái liếc này trực tiếp khiến phó chỉ huy cảm nhận được sự chết chóc, anh ta vội vàng ngừng đề tài này lại, tìm bừa một lý do mà lui đi.
Hang Trùng tộc bốn bề yên lặng, cách đó không xa lại là âm thanh náo nhiệt của những binh linh. Lệ Lăng Phong nghĩ tới những điều phó chỉ huy vừa nói, trong lòng lại mỉa mai.
Vui mừng?
Giản Thành Hi có khi biết liền sợ ngất đi luôn ấy chứ.
Dù sao em ấy chắc hẳn đang cùng tên tình nhân tâm đồng ý hợp chuẩn bị cùng nhau chạy trốn, nhìn thấy mình sao mà vui mừng cho được.
Lệ Lăng Phong nghĩ đến người yêu kiếp trước hồng hạnh vượt tường cùng tên đàn ông chó chết khác, đáy mắt liền hiện lên phần sát khí nặng nề. Kiếp này hắn chắc chắn sẽ trở về sớm hơn kiếp trước, chuyện bỏ trốn cùng tình nhân này, nghĩ cùng đừng hòng nghĩ!
"Tinh"
Một âm thanh báo có tin nhắn vang lên ở trong đầu.
Là tin nhắn đến từ Đế Quốc.
Ngắn ngủi không đến nửa tháng, Giản Thành Hi trước kia hai năm liền nhắn hắn một câu cũng lười chẳng buồn nhắn, thế mà giờ lại gửi tin nhắn đến?
Kiếp trước em ấy chẳng thèm quan tâm gì đến mình, tin nhắn cũng chưa bao giờ nhắn nổi một câu.
Có khi nào......
Giản Thành Hi kiếp trước với kiếp này không giống nhau?
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, bóng tối nơi hàng Trùng tộc dừng lại trên bộ cơ giáp chiến đấu màu bạc. Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, đáy lòng thế nhưng vẫn dâng lên chút xíu chờ mong, động tác hắn nhanh nhẹ lập tức ấn mở tin nhắn trên vòng tay liên lạc, mắt liền nhìn thấy giao diện tin nhắn:
"Có đó không?"
[ Người dùng đã thu hồi một tin nhắn ]
"Anh chết hay chưa vậy?"
[ Người dùng đã thu hồi một tin nhắn ]
Sau cùng giống như đã nghĩ kĩ xem nên nhắn gì, không đến vài giây sau, giao diện lại xuất hiện dòng tin nhắn mới: "Anh còn sống không?"
Lệ Lăng Phong nhìn mấy cái tin nhắn cứ gửi rồi lại thu hồi này, chẳng sợ đây không phải lo lắng quan tâm đến hắn, sự lạnh lùng băng giá nơi đáy mắt cũng tan đi phần nào. Ít nhất Giản Thành Hi cũng không hoàn toàn quên sạch về hắn, dù ít dù nhiều gì cũng quan tâm đến sống chết của hắn. Có lẽ hắn có thể xem xét xem, lúc mình trở về cũng không cần đối xử quá hung bạo với em ấy, bỏ qua cho em ấy đi, chỉ cần băm thịt tên tình nhân kia ra là được rồi.
Đang nghĩ——
[ Người dùng đã thu hồi một tin nhắn ]
Giao diện tin nhắn sau vài phút yên tĩnh, chậm rãi hiện lên dòng nhắn: "Xin lỗi xin lỗi, vô tình làm phiền rồi, xua vận rủi đi. Anh chàng chồng cũ à, mong anh mãi chìm trong giấc ngủ ngàn thu, anh cứ coi như tôi chưa nhắn gì đi, chuyện hồi trước của chúng ta anh không cần bận tâm đến đâu, tôi sẽ cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt."
"....."
Cuộc sống mới?
Có mà là mùa đào mới cùng người mới thì có!
Ha.
Lệ Lăng Phong nhìn giao diện tin nhắn là ý cười nơi đáy mắt dần dần biến mất.
Hắn nhận ra, quả nhiên bản thân mình vẫn còn quá mềm lòng với em ấy.