Đồ đạc của cậu vốn ít nên thu dọn không lâu lắm, chưa đến 5 phút đồng hồ đã xong.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Cửa phòng bệnh bị ai đó rõ, cậu nhìn nhìn rồi trả lời cho vào.
Trần Hạo Nhiên mở cửa bước vào phòng, đi lại ghế bên cạnh giường hỏi cậu có thể ngồi hay không, chờ cậu trả lời rồi mới dám ngồi.
Song lại vui vẻ nói một mạch: "Anh, buổi sáng tốt lành, hôm qua anh ngủ không ngon à? Sao hôm nay lại thức sớm thế? Anh có mệt không? Có chỗ nào không khỏe không? Anh ăn gì chưa? Có đói bụng không?"
Cậu nhìn cậu nhóc hỏi mình một mạch, kiên nhẫn trả lời: "Buổi sáng tốt lành, ngủ ngon, bị làm ồn tỉnh, rất khỏe, trước khi cậu tới tôi đã ăn sáng rồi."
Mặc kệ sự lạnh nhạt của cậu, cậu nhóc nhìn dáo dác xung quanh nhiệt tình hỏi: "Vậy ạ, anh thu dọn xong đồ rồi ạ?"
Cậu ừm một tiếng.
"Sao phải cực nhọc như vậy chứ, anh có thể đợi em đến rồi thu dọn giúp anh mà, anh còn chưa khỏe hẳn đâu, bác sĩ đã nói là anh phải nghỉ ngơi mà." Bởi vì cậu tỉnh dậy chưa lâu sức khỏe còn yếu, bác sĩ có nói không được làm việc mệt nhọc.
Thấy cậu nhóc cằn nhằn, cậu đánh lạc hướng, hỏi: "Cậu không cần đi làm sao? Rảnh rỗi như vậy."
"Vâng, em không cần đi làm cũng có lương, cho nên rảnh rỗi lắm, anh không cần lo cho em đâu." Câu nói tưởng gần chỉ là đùa vui nhưng thật không ngờ về sau cậu mới biết câu nói này là sự thật.
"Vậy đi thôi."
"Ây, anh đưa đồ đây em cầm cho."
"Ừm."
__________
Hai người đi xuống bãi đỗ xe, cậu nhóc đem túi để vào ghế sau xe. Lên xe, cậu nhóc ngồi vào ghế lái, cậu ngồi ghế phó lái.
Xe khởi động, chạy băng băng trên đường, trong xe im lặng, không ai nói với ai câu gì.
Khi lái xe Trần Hạo Nhiên rất nghiêm túc, im lặng một mực nhìn thẳng phía trước.
Cậu không quấy rầy, nhìn bên ngoài, cảnh vật từ từ vụt qua, suy nghĩ của cậu cũng trôi xa.
Từ lúc tỉnh dậy, người cậu tiếp xúc nhiều nhất là tên nhóc này.
Cậu cảm thấy cậu nhóc đối xử với mình từ tận đáy lòng.
Cho nên cậu cũng không keo kiệt mà đem một phần tình cảm* của mình cho cậu nhóc.
*Tình cảm ở đây là tình bạn bè, tình thân.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng tới nơi.
Trần Hạo Nhiên đi trước cầm túi cho cậu, dừng lại trước cửa căn hộ.
Đối mặt với cửa căn hộ, cậu không biết mật khẩu là gì bấm đại ngày sinh của mình vào.
Tích— cửa mở, không ngờ là lại dễ dàng như vậy.
Cậu đi vào trước, đứng trước cửa nói: "Mới sáng sớm mà cậu đã chạy tới đón tôi, chắc cũng mệt rồi nhỉ? Vào đi."
"Không, không cần đâu, anh vào nghỉ ngơi đi, em đi trước đây, rảnh em lại ghé chơi."
"Ừm, vậy hẹn gặp lại, chú ý an toàn."
"Vâng, hẹn gặp lại."
Đưa túi trên tay cho cậu rồi quay người đi về phía thang máy, nhìn cậu nhóc đi rồi cậu mới đi vào nhà.
Bên tay trái là tủ đựng giày, dép. Lối đi rộng rãi, đi tiếp phía trước là phòng bếp. Phòng bếp và phòng khách được thiết kế chung.
Phòng khách có một cái cửa sổ, cửa đóng lại nhưng có lẽ lúc trước chủ nhân trước đó quên kéo rèm, ánh nắng lọt vào, căn hộ trở nên ấm áp, thoáng mát hơn.
Để đồ lên bàn, cậu thả lỏng cơ thể nằm ườn xuống sô pha, rồi lại tóm tắt lại mọi thứ mình trải qua.
Trước tiên cậu bị xe đâm, không những không chết mà còn xuyên không, xuyên không thì chưa nói gì đi, lại còn xuyên cả người lẫn xác.
Thứ hai là cái người mà cùng lúc bị đâm giống cậu không biết đã đi đâu về đâu.
Có lẽ cũng xuyên không, xuyên đến nơi cậu từng ở, xuyên đến nơi nào đó, xuyên đến thế giới song song mà không ai biết.
Vậy cậu đành phải ở nơi này, nếu muốn đi cũng đã không còn nơi nào để đi.
Cuối cùng phải nghĩ xem nên kiếm việc gì làm mới được, cậu cũng không thể nằm ườn tại chỗ mà có thể nuôi sống chính mình được.
Xã hội bây giờ hiện đại muốn kiếm việc làm rất dễ không phải khó khăn gì.
Nhưng tình trạng sức khỏe hiện tại của cậu không tốt, phải tịnh dưỡng lâu dài.
Có người từng nói, hãy làm việc mà mình giỏi nhất, hiểu rõ nhất, tự tin nhất.
Nói đến cái này thì cậu giỏi nhất là nấu ăn, tự tin nhất cũng là nấu ăn.
Trình độ cũng có thể nói là tốt đi? Nhưng đối với cậu là vậy, còn đối với người khác thì chưa chắc. Cũng có thể tìm hiểu xem.
Nói là làm, cậu mở điện thoại lên mạng tìm hiểu.
...
Chưa tìm thì mong đợi đấy, tìm rồi thì... nói chung là không có cái nào liên quan cả.
Chán nản, cậu tiện tay lướt ứng dụng T một chút, cầm điện thoại lâu có chút mỏi, tay cậu trượt một cái, nhấn vào phần livestream của đề xuất.
Bổng một giọng nữ lưu loát, không vấp chữ nào, giường như đã quá quen thuộc vang lên: [Cảm ơn bạn xxx đã tặng quà, và sau đây món chính của chúng ta cuối cùng đã xuất hiện, là hàng xuất xứ từ xxx, chất lượng sản phẩm bao tuyệt vời, chất liệu vải cao cấp, vải mềm mại thoáng mát, mặc vào hai mùa nắng và mưa không lo hư tổn, màu sắc lại vô cùng thời thượng, già trẻ lớn bé đều có thể mặc được, khi bạn đi ngoài đường ai cũng phải ngoáy đầu lại nhìn vì bạn mặc nó quá đẹp và chỉ với giá 199.000 ngàn đồng bạn sẽ có ngay em nó trong tay, nếu bạn mua ngay trong live sẽ có mã freeship, mua tại giỏ hàng bên dưới, chốt đơn ngay kẻo hết hàng!]
Sau đó một loạt thông báo hiện ra.
[xxx đã đặt hàng trong livestream]
[xxx đã đặt hàng trong livestream]
...
[xxx đã đặt hàng trong livestream]
Ồ quao! Cậu ngỡ ngàng nhìn một màn thao tác này.
Sao cậu không nghĩ tới nhỉ? Có thể livestream kiếm tiền mà!
Cậu lập tức quyết định về sự nghiệp trong tương lai của mình.
Livestream về cái gì đây nhỉ? À chính là nấu ăn rồi!