Tim Tô Dư Phong đập liên hồi. Cậu đỏ mặt, yên lặng nhìn chằm chằm mặt đất, không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.
Biết rõ thân thể mình có vấn đề, không dám hy vọng vào yêu đương xa vời, đến cuối cùng người nhận lại tổn thương chỉ là mình… Nhưng mà, cậu vẫn không nhịn được nghĩ nhiều, thậm chí có chút ảo tưởng.
“Tiểu Phong, em nghỉ ngơi đủ chưa?”
“Vâng.” Tô Dư Phong vẫn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình, ngơ ngác đáp lại một câu.
Giản Văn đứng lên, phát hiện Tô Dư Phong vẫn ngồi im một chỗ không động đậy, ánh mắt dại ra nhìn mặt đất.
Sau đó cậu như bị bấm vào một cái nút nào đó, chậm rì rì đứng lên, bắt đầu đi về phía trước. Tay và chân cậu hoạt động một cách kỳ dị, như một người máy bị gặp lỗi.
Giản Văn vươn tay ngăn cậu lại.
Tô Dư Phong như sực tỉnh từ trong mộng, chớp chớp mắt: “Giản Văn, ngại quá, vừa rồi em mải nghĩ mấy chuyện linh tinh…”
Cậu xấu hổ cười cười, điều chỉnh trạng thái, tiếp tục đi về phía trước. Tư thế đi đường đã bình thường trở lại, tung tăng nhảy nhót.
“Tiểu Phong, em đi nhầm đường rồi, chúng ta phải rẽ bên phải mới về nhà được.”
Tô Dư Phong: “…..”
Cái ngã ba đường đáng chết này!!
Tô Dư Phong đỏ mặt, xoay người rẽ về đúng hướng, đi theo Giản Văn.
“Tiểu Phong, vừa rồi em nghĩ gì vậy?” Giản Văn ôm vai bá cổ cậu, tư thế rất thân mật.
Trái tim vừa ổn định của Tô Dư Phong lại có xu hướng mất khống chế, “Không, không có gì.”
Ngoài miệng nói là không có gì nhưng khuôn mặt và vành tai đỏ bừng này sớm đã làm lộ bí mật của nội tâm cậu rồi…
Giản Văn cong khóe môi, không vạch trần.
Cuối cùng cũng đã có thể thu được chút quả ngọt…
Hai người không ngừng chạy qua chạy lại giữa chợ và nhà, nhưng lần này vận khí của bọn họ thực sự quá kém. Đội Hồng Đạt Lực đã tìm đủ rồi mà đội bọn họ vẫn chỉ hai gói như cũ.
Đạo diễn bụng dạ khó lường, bao bì của nhiều gói chỉ khác nhau một điểm rất nhỏ. Cho dù bọn họ có nhìn thấy gói đúng của đội bên cạnh thì vẫn không thể lấy được gói chính xác nhất trong cái đống này.
Thua là thua, đạo diễn cũng không ép bọn họ nhất định phải tìm ra. Dù sao đội Giản Văn cũng phải chạy nhiều hơn đội bên kia không ít, đã mệt sắp chết rồi.
Nếu tiếp tục gây áp bức, chỉ e là sẽ xảy ra chuyện!
“Được rồi, mỗi người một ly nước chanh.” Đạo diễn cầm loa, cười hiền lành vô hại.
Tiếc là tâm vẫn thâm độc như rắn rết.
“Mau uống đi, uống xong chúng ta đi ăn cơm. Hai quả chanh nguyên chất, một ly đầy toàn là tinh hoa. Để đảm bảo sức khỏe cho mọi người, tôi cũng phải suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến rụng cả tóc.”
Tô Dư Phong: “… Đạo diễn, ngài xem da ngài có bị ngứa không? Để tôi tới “tẩm quất gãi ngứa” cho.”
“Tôi tới hỗ trợ.” Giản Văn phụ họa.
Đạo diễn ngậm miệng rút lui.
Tô Dư Phong chỉ nói cho bầu không khí bớt thê thảm thôi, không hề định “hội đồng” đạo diễn thật. Dù sao đội bọn họ cũng là đội thua.
Giản Văn một hơi cạn sạch ly nước chanh.
Hắn nhíu mày, không để lộ thần sắc nhăn nhó dữ tợn, không thể không nói, tính nhẫn nại chịu đựng của người đàn ông này thật sự rất mạnh.
Giản Văn bỏ ly xuống, trực tiếp quay người về phòng. Rất nhanh hắn đã quay trở lại, cầm ra theo mấy thanh socola.
Tô Dư Phong nhìn chằm chằm ly nước chanh trong tay mình, nhấp thử môi, sau đó nhắm mắt nhắm mũi rót hết vào miệng.
“Chua, chua quá!”
Mặt cậu nhăn thành một nhúm, thần sắc cực kỳ đau khổ, nhìn như một bé mèo con bị thương, hết sức tội nghiệp.
Giản Văn bóc thanh socola đưa qua.
“Ăn cái này đi cho đỡ chua. Tổ chương trình không có đường, ăn tạm cái này vậy.”
Tô Dư Phong vội vàng nhận lấy, nói cảm ơn, sau đó gặm liên hồi như một con hamster đang gặm chuối, đáng yêu bức người.
Vưu Khả: “……”
A a a a, quá sủng rồi!!
Vưu Khả dè dặt giơ tay lên, “Giản ca, em cũng phải uống nước chanh…”
“Không phải là em không sợ chua sao?” Giản Văn kinh ngạc, nhưng vẫn đưa một thanh socola cho cô.
Vưu Khả: “……”
Em uống quen rồi, sẽ không bị thất thổ thể hiện ra ngoài, chứ không có nghĩa là thích cái hương vị này hu hu!
Cũng giống như là không sợ uống thuốc đắng, nhưng uống xong miệng vẫn đắng mà, hoàn toàn không hề dễ chịu chút nào.
Vưu Khả vừa ăn thanh socola tràn đầy năng lượng ngọt ngào, vừa nhìn chằm chằm hai người bên cạnh phát đường.
Sướиɠ ~
Tô Dư Phong không chịu được vị chua này, ăn liên tục ba thanh socola mới cảm thấy bớt bớt được một chút.
Nhân viên công tác cũng đã chuẩn bị dần đồ ăn trưa lên bàn. Đây là một thôn nhỏ, ít quán cơm, bàn đồ ăn này là tổ chương trình đặt làm.
Tô Minh Minh cầm đũa lên, “Tính ra đạo diễn vẫn còn chút lương tâm, sau khi bắt chúng ta điên cuồng lao động vẫn mời chúng ta ăn được một bữa ra trò.”
Tuy rằng đội bọn họ có vận khí tốt hơn một chút nhưng cũng không sung sướиɠ gì. Lâm Tuyết Diễm còn mệt phờ, huống chi đến người cục thịt di động như Tô Minh Minh?
Bây giờ đã hơi quá trưa một chút, bọn họ mới xong được nhiệm vụ và ăn cơm.
Năng lượng của Tô Dư Phong cạn kiệt, không kêu tiếng nào, chỉ vùi đầu vào ăn cơm, không khác gì một cỗ máy không cảm xúc.
Giản Văn nhìn mà đau lòng, “Ăn từ từ thôi, coi chừng bị nghẹn.”
“Anh yên tâm, không sao.” Tô Dư Phong tiếp tục ăn ngấu nghiến, đến lúc ăn cá cuối cùng cũng bị một thứ đột ngột xuất hiện ở cổ họng.
“A, đau!!!!”
Trong mắt Tô Dư Phong nổi lên hơi nước, bất lực ôm cổ. Cậu buông đũa, chân tay luống cuống.
Mọi người cũng dừng động tác ăn cơm, sôi nổi đưa ra kiến nghị.
“Tiểu Phong, ăn một miếng cơm to vào, nuốt xuống cùng cơm luôn.”
“Tiểu Phong, ngậm viên vitamin C, có thể làm mềm xương cá.”
Còn Giản Văn đã hành động cực nhanh. Hắn rời bàn, sang nhà bên cạnh mượn một cái nhíp và đèn pin.
“Há miệng to ra nào.”
“A…”
Tô Dư Phong túm lấy áo Giản Văn, hoàn toàn là trạng thái ỷ lại cầu cứu.
Giản Văn rửa sạch nhíp, chiếu đèn pin, cẩn thận gắp miếng xương cá ra. Dù gì hắn cũng chẳng phải là bác sĩ chuyên nghiệp, chỉ có thể cố gắng hết sức giữ cho cánh tay mình ổn định, không bị run, để không gây tổn thương không cần thiết lên khoang miệng của Tô Dư Phong.
Sau một phen thao tác cẩn thận, thứ mắc trong họng Tô Dư Phong cuối cùng cũng bị lấy ra thành công.
“Tiểu Phong, cổ họng còn đau không?”
Tô Dư Phong lắc đầu, trong mắt vẫn còn hơi nước mỏng.
“Em hết đau rồi, vừa rồi cũng may không bị đâm rách da, chỉ bị đâm khó chịu chút thôi.”
Giản Văn xoa đầu cậu, “Không sao nữa là tốt rồi.”
Quần chúng ăn dưa: “…..”
Chúng tôi ngồi đây có vẻ rất dư thừa???
—
Nhiệm vụ đi chợ mua đồ ăn quá vất vả, đạo diễn độc ác cũng không muốn tiếp tục gây sức ép, để khách mời nghỉ ngơi hết thời gian còn lại trong ngày.
Vốn là ông cũng muốn quay xong trong một ngày, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể để thử thách trồng rau tưới nước sang ngày mai, bởi vì khách mời đã rất kiệt sức rồi.
Chờ đến khi mặt trời xuống núi, đạo diễn gọi bọn họ ra thu thóc vào.
“Tới thời gian thu thóc vào rồi. Mọi người thu vào xong chúng tôi mới kiểm tra độ khô.”
Tuy sau khi làm nhiệm vụ đi chợ mọi người đều rất mệt, nhưng cách nửa tiếng Tô Dư Phong vẫn ra ngoài cào thóc một lần. Hồng Đạt Lực ở đội bên kia cũng sợ thua kém, bị bắt tăng gia lao động.
Cuối cùng cũng tới lúc nghiệm thu thành quả rồi.
Giản Văn dùng cào vun thóc lại thành một đống, Tô Dư Phong lấy chổi quét sạch vỏ trấu và bụi lọt lại, Vưu Khả mở bao đứng chờ bên cạnh.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng thu xong ba bao thóc.
Đạo diễn lấy một cái xẻng nhỏ, mỗi bao xúc một lần, trộn ba xẻng lẫn lộn vào nhau.
Thóc rất nhiều, kiểm tra toàn bộ rất phiền toái.
Đạo diễn tiếp tục chọn bừa trong chỗ thóc lấy ra một hạt nhỏ, đặt riêng sang bên cạnh.
Tô Minh Minh nghẹn họng nhìn trân trối, “Chúng tôi bận rộn cả ngày, cuối cùng chỉ dùng có một hạt này?”
“Bằng không thì sao?” Đạo diễn nhướng mày, “Chẳng lẽ cậu không muốn sớm kết thúc công việc?”
Bây giờ mặt trời đã sắp lặn hoàn toàn rồi, ngày mai còn phải ghi hình tiếp, nhanh chóng kết thúc trong hôm nay là lựa chọn tốt nhất.
Đạo diễn cắt đôi hạt gạo của hai đội ra để so sánh.
“Thóc của đội Giản Văn khô hơn một chút, thóc của đội Hồng Đạt Lực ở giữa vẫn còn hơi ướt. Đội Giản Văn đã giành chiến thắng trong thử thách phơi thóc này!!”
Dưới sự nỗ lực cả một ngày, thứ cuối cùng được quyết định lại là vận khí.
Đội Hồng Đạt Lực chỉ có thể nhận mệnh, uống nước chanh bổ sung vitamin.
Màn đêm buông xuống, mọi người mệt mỏi cả một ngày, chia nhau về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Lần thứ hai ba nằm chung giường với Giản Văn, lần này Tô Dư Phong lại có cảm giác mới…
Nôn nóng bất an…
Cậu yên lặng dịch về phía vách tường, dịch rồi lại dịch, cuối cùng gần như cả người dán lên trêи vách tường.
Giản Văn nhíu mày nhìn chỗ trống ở giữa hai người.
“Tiểu Phong, làm sao vậy?”
“Không, không có gì. Bây giờ đang là giữa mùa hè, chúng ta là hai người đàn ông, nằm cạnh nhau nóng quá ha ha…” Tô Dư Phong chỉ có thể xấu hổ cười.
“Nhưng cũng không nhất thiết phải cách xa vậy chứ? Nếu nóng quá thì để anh đi nói đạo diễn kiếm thêm cái giường nữa.”
“Không cần đâu.”
Tuy cậu rất muốn đồng ý nhưng bọn họ chỉ còn ghi hình có một ngày nữa rồi đi, không cần phải gióng trống khua chiêng mua thêm cái giường mới để ngủ mỗi đêm nay.
“Ừ.”
Giản Văn cầm di động, gửi tin nhắn cho đạo diễn.
[Tôi muốn chủ đề bể bơi, khi nào ông mới chuẩn bị xong?]
[Tập tiếp theo, đảm bảo sẽ thành toàn cho cậu!]
Đạo diễn hứa hẹn, lau mồ hôi trêи trán.
Tô Dư Phong đáng thương, chắc vẫn chưa nhận ra mình bị lọt vào tầm ngắm của cầm thú!
Nếu không phải đã thuê xong xuôi gian nhà ở nông thôn từ trước thì tập này phỏng chừng đã bị kim chủ baba biến thành party hồ bơi rồi!
Một đêm khó khăn với Tô Dư Phong.
Cậu thậm chí còn hoài nghi tại sao lần đó mình lại không thể hiểu nổi lăn vào ngực Giản Văn, là vì mình thích Giản Văn nhưng vẫn chưa nhận ra, thân thể lại thành thật…?
Giờ khắc này Tô Dư Phong thật sự muốn tìm một cái dây thừng tự trói chặt mình lại. Nhưng mà bởi vì đã vất vả cả một ngày, sau một lúc miên man suy nghĩ cậu vẫn ngủ thϊế͙p͙ đi.
Hôm sau thức dậy, nhìn thấy mình không dán vào người Giản Văn, Tô Dư Phong âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng may vẫn chưa bị lộ…
Tô Dư Phong nào biết rằng Giản Văn vẫn còn đang tìm trăm phương ngàn kế dụ dỗ cậu về nhà…
—
Ngày hôm nay đạo diễn vẫn tiếp tục không làm người.
Ngày hôm qua đi chợ mua đồ, hôm nay đuổi bọn họ ra vườn cuốc đất trồng rau.
“Thử thách cuối cùng này là thời khắc quyết định thắng bại của mọi người. Thắng được một thẻ vàng nhỏ, thua được một bát nước vàng lớn.”
Ngoài khu đất trồng đã đặt sẵn rất nhiều nông cụ, từ gánh nước đến cuốc, cái gì cũng có.
Đạo diễn giơ loa lên, “Hai vị này là thầy giáo chuyên nghiệp sẽ dạy mọi người trồng rau và tưới nước. Điều kiện chiến thắng tôi tạm thời giữ bí mật, bảo đảm không liên quan đến thể lực, nhưng mọi người cũng chỉ có 3 tiếng đồng hồ, trong thời gian này chưa làm xong vẫn sẽ bị tính là thua.”
“Không nói những lời vô nghĩa nữa, thử thách bắt đầu!”
Hai vị thầy giáo là nông dân bản địa, đã có mấy chục năm kinh nghiệm trồng rau.
“Trồng rau rất đơn giản, đào hố, bỏ hạt giống, tưới nước là xong.”
Mỗi hố đặt một hạt, chỉ cần tưới nước, chưa cần bón phân.
Tô Dư Phong đấm đấm bả vai đau nhức vì nằm ngủ sai tư thế.
“Giản Văn, chúng ta phân công công việc đi.”
“Ừ.” Ánh mắt Giản Văn thâm trầm, “Anh đi gánh nước, em đào hố, Vưu Khả chôn hạt giống. Anh gánh xong nước sẽ hỗ trợ đào hố.”
Bả vai Tiểu Phong bị đau, không thể để em ấy đi gánh nước được…
“Vâng.”
Tô Dư Phong cười, “Ài, Giản Văn, anh sắp giống bài “Tây Du Ký” rồi đó, anh gánh đồ, em dắt ngựa, đổi thành hai thùng nước, anh vẫn là Sa Tăng ~”
“À không đúng, anh không có râu quai nón, trêи người không có lông, đầu cũng không trọc, vậy thì trong bốn thầy trò anh giống Trư Bát Giới nhất ~”
Đám người xung quanh không nhịn được cười, trực tiếp cười một tràng.
Giản Văn cũng không giận, đi qua cõng tên nhóc nào đó lên.
Bỗng nhiên hai chân bị treo lơ lửng, Tô Dư Phong hoảng hồn ôm cổ đối phương, sợ không cẩn thận lại bị ngã.
“Anh, anh làm gì đó?!” Tô Dư Phong sợ hãi, “Em, em chỉ đùa một chút thôi, đừng ném em đi a a a…”
Giản Văn buồn cười, “Anh sao có thể nỡ ném em đi?”
“Em nói anh là Trư Bát Giới mà? Vậy thì anh đương nhiên phải cõng vợ về nhà rồi, ở đây cũng chẳng có con khỉ nào tới làm hỏng chuyện tốt của anh…”
—
Lời tác giả:
Tô Dư Phong: “Anh xem anh có giống Trư Bát Giới không?”
Giản – Trư Bát Giới soái nhất thế giới – Văn trực tiếp cõng người lên lưng: “Gọi anh là Trư Bát Giới thì phải về làm vợ của anh.”