Giản Nịnh ở lại bệnh viện một tuần thì được xuất viện, cô thật sự không thể chịu nổi mùi của bệnh viện, ngày nào cũng ngửi thấy mùi bệnh viện cô cũng đòi về. Lần này Tô Ngang đã cố gắng xin nghỉ phép lâu hơn, nghỉ được hơn một tháng nên có thể chăm sóc cho cô đến khi con gái đầy tháng. Giản Nịnh lúc xuất viện thì trùm kín toàn thân kỹ càng, tuy là hiện tại nói là nuôi con theo khoa học nhưng cô vẫn sợ sau này thân thể có vấn đề.
Dù sao xác suất bị bệnh hậu sản nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng gặp phải thì rất nguy hiểm. Giản Nịnh về tới nhà cảm thấy thoái mái hơn rất nhiều, cô nằm trên giường nhìn Tô Ngang cẩn thận bế con gái. Nhìn dáng vẻ thận trọng của anh cô cũng không khó hiểu gì, con gái mới sinh chưa được một tháng, thật sự là nhỏ bé vô cùng, làm gì cũng đều phải cẩn thận sợ sẽ làm con bé đau.
Có điều là công chúa nhỏ rất nhanh đói bụng, gần như từ sáng cho đến tối, mỗi ngày bú rất nhiều cữ nhưng bú không bao nhiêu nên đói rất nhanh, chưa được bao lâu là lại đói bụng.
Lúc Giản Nịnh còn ở bệnh viện chỉ trong một tiếng cô phải cho con gái bú rất nhiều lần. Trước khi xuất viện cô đã cho con bé bú một lần mà bây giờ vừa về tới nhà con bé đã khóc toáng lên. Con gái vừa khóc là Giản Nịnh đã biết nhất định là con bé lại đói bụng nữa rồi, lại còn xấu đói tới mức phải được bú ngay lập tức, nếu không con bé sẽ càng khóc dữ hơn.
Tô Ngang cũng nghe ra được con gái bảo bối của mình đói bụng rồi nên bế bé con tới đưa cho Giản Nịnh rồi đi ra ngoài thu xếp lại quần áo của hai vợ chồng. Anh đã nói với mẹ mình trừ thời gian nấu nướng ra thì bà không cần phải ở lại, mấy ngày này anh cũng đã học được cách chăm em bé, quan trọng là thời gian anh ở nhà không được lâu.
Nếu như bất cứ chuyện gì anh cũng phải nhờ vả mẹ thì bản thân anh sẽ không có cơ hội thể hiện với vợ con. Anh muốn được ở cạnh vợ con nhiều hơn, thế nên chuyện gì có thể làm được anh đều tự tay làm. Mẹ anh cũng hiểu ý con trai nên nói là bà sẽ về trước, nếu có vấn đề gì thì cứ gọi bà sang.
Tô Ngang thu xếp xong thì Giản Nịnh cũng vừa cho con gái bú no. Anh quay trở vào trong phòng thì thấy con gái đã ngủ, chỉ cần ăn no là lăn ra ngủ.
"Vẫn là làm trẻ con là tốt nhất, chuyện gì cũng không cần bận tâm, cứ ăn no là ngủ thôi."
Giản Nịnh đưa con gái cho anh bế rồi chuẩn bị đi thay quần áo. Bộ quần áo này cô đã mặc mấy ngày rồi, tiếp tục mặc nữa nhất định là không chịu nổi. Nhưng mà Tô Ngang lại không để cô đi mà kéo cô lại hỏi: "Sữa em nhiều thế, con gái uống cũng không hết mà em lại để phí vậy à?"
Giản Nịnh dĩ nhiên là hiểu anh muốn nói gì. Mấy ngày nay sữa mà công chúa nhỏ bú không hết tất cả đều vào miệng của anh. Lúc đầu Giản Nịnh còn thấy không dùng máy hút sữa vẫn rất ổn nhưng sau đó cô lại cảm thấy không ổn chút nào. Anh uống nhiều quá đi mất, uống hết sạch sữa của con gái luôn rồi, anh mà còn như thế nữa thì con gái không có sữa để bú nữa đâu.
Giản Nịnh đẩy anh ra rồi nói: "Cái này là thức ăn của con gái đó, không lấy máy hút sữa ra chẳng lẽ lại để cho anh uống à? Anh uống nhiều lắm, uống cạn hết cả sữa của con gái rồi, em không cho anh uống nữa đâu."
Tô Ngang hỏi cô: "Em chừa lại một chút cho anh uống được không vợ? Con gái không uống bao nhiêu, sữa em lại nhiều, em hút ra nhiều vậy con gái chắc chắn là không uống hết, nhưng mà anh thì uống được hết đó. Em để anh uống còn tốt hơn."
Giản Nịnh nghe anh nghiêm túc nói chuyện thật sự là bị anh chọc cười. Rõ ràng là anh giành ăn với con gái mà lại còn nói nghe rất hợp tình hợp lý, cô nói: "Anh giành ăn với con mà nói nghe hay nhỉ?"
Tô Ngang thấy vẻ mặt của cô có phần dịu dàng lại đáng yêu. Giản Nịnh hút sữa ra chỉ còn lại một ít bèn để lại cho anh uống, không thì nhìn cái mặt đó của anh xem ra vẫn còn thòm thèm lắm.
Tô Ngang tự nhận thấy mình uống sữa của cô đã thành thói quen, trước đây được uống mà hiện giờ không được uống nên mới thèm.
Anh vốn dĩ là một người đàn ông bình thường, lâu ngày không gần gũi với vợ, ở trong đơn vị lại chẳng khác gì hòa thượng, mới chớp mắt là đã hơn bảy tháng rồi.
Dạo trước Giản Nịnh đã từng thắc mắc ham muốn của anh mạnh mẽ như thế liệu có thể chịu được hay không. Đi hỏi anh thì anh nói bình thường huấn luyện rất nặng, nếu như thật sự không chịu nổi anh sẽ tự mình động thủ, Giản Nịnh nghe anh nói thì tội nghiệp vô cùng.
Hiện giờ có thể nhìn ra anh bị bỏ đói lâu ngày, kiềm nén bao lâu nay, chỉ cần chạm vào cô một chút thôi là đã không chịu nổi.
Mấy ngày hôm nay lúc anh uống sữa cô đã nhìn ra, mỗi lần anh uống sữa đều có phản ứng, cứng lên là không xuống được.
Lúc này đã uống sữa xong, Giản Nịnh nhìn thấy dương vật của anh đã cương lên, cho dù anh đang mặc quần thể thao rộng thùng thình nhưng vẫn có thể thấy nó cương lên rất rõ ràng. Giản Nịnh hỏi: "Cứng lên có khó chịu không anh?"
Tô Ngang nghe cô hỏi thì bật cười: "Nó cứng lên rồi có thể không khó chịu được hay sao? Khó chịu chết đi được, nhưng mà người em thơm quá, anh chỉ cần đụng vào là không chịu nổi rồi. Không sao đâu, anh vào phòng tắm giải quyết một lát là ổn thôi."
Giản Nịnh thấy anh nhẫn nhịn khó chịu như thế cũng thấy đau lòng cho anh, bây giờ hiển nhiên là không thể nào làm chuyện đó nhưng cũng không phải không có cách khác để giải quyết.
Giản Nịnh cầm dương vật của anh nuốt vào, đã lâu không ăn nó nên cô thấy có hơi không quen. Cô cầm lấy dương vật nuốt vào rồi liếm láp, đầu lưỡi đảo vòng quanh côn thịt, sắc tình mút mát đầu khấc của anh.
Cô đang ngồi xổm nên từ góc độ của Tô Ngang có thể nhìn thấy cô đang liếm mút dương vật của anh, hình ảnh dâm mỹ như vậy làm cho dương vật của anh càng thêm căng trướng.
Giản Nịnh phát hiện dương vật của anh thế mà còn có thể lớn hơn nữa, căng rộng miệng cô ra khiến cô thấy khó chịu, nước miếng cũng theo đó mà chảy dài xuống.
Tô Ngang thấy vậy nhẹ nhàng ấn vào sau ót của Giản Nịnh, anh ưỡn lưng đẩy dương vật vào sâu trong miệng cô, biến miệng của cô thành huyệt nhỏ, đút toàn bộ dương vật vào bên trong.
Toàn thân Giản Nịnh bị động tác thọc rút của anh đẩy ngã về đằng sau, dương vật của anh không rút ra hoàn toàn mà chỉ rút một chút rồi lại tiếp tục ấn vào trong miệng của cô.