Đó là giấc mơ của hắn, có phải của ta đâu. Làm sao ta biết được?
Trước đó, hắn luôn tỏ ra hết sức kiên nhẫn, nhưng đến khoảnh khắc này đây, hắn như thể mất hết tất cả kiên trì, cấp bách muốn một câu trả lời.
Hắn tiến lên một bước, ánh mắt khóa chặt vào ta: “Nhiễm nhiễm, nàng sẽ lựa chọn thế nào?”
Bị hắn truy hỏi dồn dập, ta đành nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: “Nếu là ta của ngày xưa thì ta không rõ nhưng ta của bây giờ chắc chắn sẽ không vì một viên thuốc mà hi sinh chính mình.”
Vẻ mặt hắn trầm xuống.
Ta bị ánh mắt âm u vô hồn của hắn nhìn đến thở không nổi.
Dường như hắn đã rơi vào tình cảnh còn đáng sợ hơn lúc nãy, hai mắt cụp xuống, hồi lâu không nói một lời.
Ta bị gió đêm thổi có chút lạnh, len lén nhìn sắc mặt của hắn, cảm thấy trông hắn còn lạnh hơn cả ta, đành cố kìm lại, không lên tiếng.
Một thị vệ khó xử bước tới, cúi đầu, nhỏ giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Kiều nhị cô nương tới.”
Mặc dù y đã cố hạ thấp giọng nói, ta vẫn nghe thấy rõ ràng.
Điều đầu tiên hắn làm không phải căn dặn thuộc hạ phải làm gì mà là nhìn về phía ta.
Ta chỉ cảm thấy thật thần kỳ. Một làng chài nho nhỏ như nơi này thế mà quý nhân kẻ đến người đi tấp nập.
Ta cũng không phải người không hiểu xem thời biết thế: “Muộn lắm rồi, ta về trước.”
Lần này, hắn cũng không ngăn ta lại.
Sợ hắn đột ngột thay đổi ý định, ta bước nhanh hơn.
Lúc đi đến cổng làng, ta nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng cạnh xe ngựa.
Ba năm không gặp, nàng ấy không còn là cô gái hoạt bát, hiếu động ngày xưa mà đã điềm tĩnh hơn nhiều.
Kỳ thật ta rất ngưỡng mộ nàng. Ta từ nhỏ đã được dạy về công dung ngôn hạnh, hiền lương thục đức, nói chuyện không được nói lớn tiếng, không được chạy, không được nhảy, càng không được tiếp xúc với đàn ông bên ngoài.
Nhưng Kiều Điềm Điềm thì khác.
Nàng có thể xuống nước bắt cá, leo núi trèo cây, còn có thể nữ cải nam trang đi dạo thanh lâu, quen biết không ít bằng hữu.
Theo ta được biết, Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất lịch sử nước ta là bằng hữu của nàng, Hoàng Đế nước láng giềng là bằng hữu của nàng, ngay cả Quốc Sư được ca tụng thần cơ diệu toán cũng là bằng hữu của nàng.
Cũng không biết phải do bằng hữu của nàng quá nhiều nên hôn sự của bọn họ đều gặp trắc trở hay không, chỉ là nhìn bóng dáng gầy gò đứng giữa màn đêm, hứng chịu từng cơn gió lạnh, bỗng khiến ta nhớ đến hình ảnh chính mình từng lẻ loi đơn độc trốn khỏi từ đường đi tìm hắn.
Kiều Điềm Điềm nhìn về hướng này, nhưng chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng quay đi.
Nàng ấy không nhận ra ta.
Dù sao trong trí nhớ của một số người nơi Kinh Thành, thiên kim đích nữ của phủ Thừa Tướng vẫn là dáng vẻ cành vàng lá ngọc. Còn ta giờ đây mặc quần thô áo vá, bàn tay cũng đầy rẫy vết chai.
Ta trở về nhà, khóa chặt cửa. Chuyện Kiều Điềm Điềm chạy tới tìm người dù sao cũng không liên quan gì đến ta.
Ngày hôm sau ta lại nghe lỏm được vài câu bàn tán linh tinh rời rạc từ hai thị vệ gác cổng.
Nghe nói cho dù bệ hạ đã hứa sẽ ban cho nàng một hôn sự thật tốt, Kiều Điềm Điềm vẫn khóc lóc bỏ đi.
Đàn ông đúng là bội tình bạc nghĩa.
Ngoài cửa chợt truyền đến giọng nói khàn đặc của người thị vệ lớn tuổi hơn: “Ngươi là Lục Thải?”
Ta vội vàng mở cửa.
Đứng giữa sân lúc này là một thanh niên cao lớn.
Ta nhìn lướt qua gương mặt màu lúa mì kia, thầm nghĩ chàng lại đen đi rồi.
Trước khi chàng kịp mở miệng, ta gấp gáp lên tiếng: “Cảm ơn ngươi giúp ta đi chợ. Bây giờ trong nhà có chút việc, chờ lát nữa ta đến đưa tạ lễ sau.”
Chàng nhìn ta chằm chằm, đôi chân không xê dịch dù là một bước.
Ta không giật được đồ trên tay chàng, trong lòng nóng nảy, giọng cũng cao thêm vài phần: “Sao? Ngươi còn định chờ ta rót trà cho ngươi à?”
Chàng gọi ta: “Nhiễm Nhiễm.”
Người xung quanh lập tức dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chàng.
Da gà toàn thân ta sắp nổi lên, những người kia rốt cuộc cũng nhận ra có điều không ổn.
Bọn họ nhìn qua nhìn lại mấy vòng, giọng điệu hoang mang: “Lục Thải, ngươi quen Kiều cô nương sao?”
Còn chưa kịp bịt miệng chàng lại thì tay ta đã bị chàng nắm lấy, chàng nở một nụ cười rạng rỡ, nói: “Nửa năm trước, ta và nàng ấy đã thành thân.”