Sau Khi Tức Chết, Vợ Cũ Trọng Sinh Quyết Tâm Vươn Lên

Chương 17



“Không cần đâu. Em ăn ở cơ quan rồi.” Tô Nam từ tốn đáp, trong lòng chợt muốn buông ra câu: ‘Lại là mẹ anh thừa dịp anh không ở nhà mà chọc ngoáy, mỉa mai.’

Bà Lý Văn Ngọc, mẹ Chu Ngạn, vốn khéo léo. Trước mặt con trai, bà hiếm khi để xảy ra xung đột trực diện với Tô Nam, nhưng khi Chu Ngạn đi vắng, mọi sự bất mãn của bà đều trút hết lên đầu con dâu. Tô Nam giờ đây đã học cách không để tâm, tự nhủ phải giữ lòng mình bình tĩnh, nhưng cô cũng không muốn phải đối diện với sự căng thẳng trong tai thêm nữa.

Cô nghĩ, nếu mọi chuyện cuối cùng phải dẫn đến ly hôn, tốt nhất là nên giữ hòa khí. Chẳng cần phải biến mọi thứ thành một cuộc đấu đá không hồi kết.

“Anh nghỉ ngơi đi, em đi tắm,” cô nói rồi bước vào phòng tắm.

Chu Ngạn nhìn theo, lòng cứ thấy có gì đó là lạ.

Trong lúc gội đầu, Tô Nam nghĩ về kế hoạch ly hôn.

Cô có một khoản tiền tích góp từ lương và của hồi môn. Dù không nhiều, nhưng đủ để cô duy trì trong một khoảng thời gian. Hơn nữa, với công việc hiện tại, cô cũng không lo lắng về chuyện thiếu thốn.

Cô dự định sau ly hôn sẽ xin ở ký túc xá dành cho nhân viên độc thân tại xưởng. Tuy sẽ có những lời ra tiếng vào, nhưng cô sẵn sàng đối mặt. Cô biết ly hôn sớm muộn cũng bị mọi người bàn tán, vậy thì tốt hơn hết cứ tự tin, thoải mái đối diện với tất cả. Sau một đời sống trong ấm ức và đau khổ, Tô Nam giờ đây đã nhìn mọi chuyện nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nghĩ thông suốt, cô nhanh chóng tắm rửa. Đưa tay vuốt mái tóc dài, cô cân nhắc: Có lẽ mình nên cắt ngắn đi, vừa gọn gàng vừa tiện lợi.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Tô Nam đã nhìn thấy mẹ chồng, bà Lý Văn Ngọc, đi từ bếp ra. Gương mặt bà hiện rõ vẻ khó chịu, như thể vừa nhìn thấy điều gì đáng ghét.



Trước kia, đối diện với ánh mắt khinh bỉ này, Tô Nam thường cảm thấy tổn thương và đau lòng. Nhưng giờ đây, cô cố tình mỉm cười, nụ cười đầy vẻ thách thức, khiến sắc mặt bà Lý càng thêm u ám.

Tô Nam nghĩ thầm, “Mình không tức giận, người khó chịu lại là bà ta. Cuối cùng thì ai mới là người mệt mỏi hơn?”

Thấy sắc mặt mẹ chồng thay đổi, Tô Nam cười nhẹ rồi bước vào phòng mình, mặc kệ mọi chuyện.

Bà Lý tức giận quay về phòng, đóng cửa cái rầm.

Trong phòng khách, Chu Quốc Uy, cha Chu Ngạn, chỉnh lại gọng kính, hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì. Tôi chỉ ra kiểm tra xem đồ ăn thừa có ai dọn không, ai ngờ vừa nhìn thấy cái bản mặt ấy.” Bà Lý bực tức đáp. Ý bà là chuyện Chu Ngạn nhiệt tình hâm cơm cho Tô Nam – cô con dâu mà bà vốn không ưa nổi. Chỉ nghĩ đến việc con trai mình, người bà kỳ vọng, lại ân cần với một “nha đầu quê mùa”, bà đã thấy khó chịu.

Chu Quốc Uy thở dài. Ông hiểu tâm trạng của vợ mình. Chính ông cũng không hài lòng về Tô Nam, nhưng giờ cô đã là con dâu trong nhà, còn có thể làm gì?

“Bà cố gắng nhẫn nhịn đi. Chu Ngạn đang trong giai đoạn cần tập trung cho sự nghiệp. Đừng để những chuyện trong nhà ảnh hưởng đến nó.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.