Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 13: Chương 13





Chờ y tá đi vào rút kim thì cũng đã mười giờ tối.
Lâm Ngộ An nhìn nam nhân, nhỏ giọng hỏi: "Bùi tiên sinh, hiện tại tôi có thể xuất viện chưa?"
Bùi Yến Chu đàn xử lý công việc trên điện thoại, nghe vậy ngừng độngt ác lại, nhìn thời gian: "Bây giờ?"
Lâm Ngộ An gật gật đầu.
Bùi Yến Chu: "Bác sĩ nói tốt nhất là sáng sớm ngày mai hãy xuất viện."
"Nhưng hiện tại, tôi cảm giác như đã khỏi hẳn rồi.." Lâm Ngộ An nói.
"Tình huống của cậu là đặc thù, không sợ vạn nhất, vẫn nên ở lại quan sát một quãng thời gian mới được..

Huống chi, đã muộn thế này, cậu tính xuất viện rồi đi đâu?" Bùi Yến Chu hỏi.
Lâm Ngộ An ngẩn người.

Nếu về kí túc xá, lúc đó khả năng cửa phòng ngủ đã khóa, lại không biết nên giải thích với bạn cùng phòng như thế nào lại trở về muộn như thế, nếu về nhà..

Cậu không muốn về nhà.

Lâm Ngộ An vô ý thức cắn răng.
Bùi Yến Chu nhìn, chậm rãi nói: "Mai là cuối tuần, cậu chắc là không phải lên lớp đi?"
Lâm Ngộ An lắc đầu: "Không có."
Bùi Yến Chu thương lượng cùng cậu: "Sáng sớm ngày mai bác sĩ kiểm tra xong, tôi đưa cậu về, có được hay không?"
Lâm Ngộ An do dự gật đầu, xoắn xuýt nhìn Bùi Yến Chu hỏi: "Vậy còn ngài thì sao?"
Bùi Yến Chu nhìn giường nhỏ bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Tôi ở đây cùng cậu ngủ một đêm."
Lâm Ngộ An liếc nhìn cái giường nhỏ kia, lại nhìn nam nhân mặc âu phục cũng khó giấu thân thể tinh tráng, do dự hỏi: "Có hay không..

làm phiền ngài quá rồi?"
Bùi Yến Chu nhấc mí mắt lên, mặt mày thanh lãnh: "Tôi vừa nói với cậu như thế nào?"
Lâm Ngộ An nhất thời ngậm miệng lại, lúng túng cười lấy lòng với hắn.
Đáy mắt Bùi Yến Chu như biết cười: "Cậu nghỉ ngơi sớm chút đi."
Lâm Ngộ An yên lặng gật đầu, thân thể hơi co lại, cả người chôn trong chăn chỉ lộ đầu ra ngoài.

Bùi Yến Chu tắt đèn, trong nháy mắt, phòng bệnh đen kịt một màu.

Trong bóng tối mơ hồ vang lên tiếng bước chân, Lâm Ngộ An mở to mắt, chỉ thấy cái bóng mơ hồ đi ngang qua, sau đó là tiếng lật chăn lên, một lát sau liền trở nên yên ắng.

Điều hòa mở nhiệt độ hơi thấp, Lâm Ngộ An đưa chắn nhét nhét ở cổ.


Ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động trong bóng đêm như một vệt sáng, vừa vặn rọi sáng đường nét của nam nhân, Lâm Ngộ An thuận thế nhìn lại.
Dường như nhận được ánh mắt kia, Bùi Yến Chu xoay người nhìn cậu: "Ảnh hưởng đến cậu à?" Công ty hắn còn có một ít việc, lúc này chỉ có thể xử lý bằng điện thoại.
Lâm Ngộ An lắc đầu, ý thức được nam nhân không nhìn thấy, cậu xin lỗi nói: "Không có.

Ngài cứ làm việc của mình đi ạ!"
Nam nhân liếc mắt nhìn cậu, ngón tay tung bay trêm bàn phím trong chốc lát, sau đó đóng điện thoại: "Không sao rồi, đi ngủ đi thôi."
Rèm cửa sổ kéo ra một cái khe.

Ánh trăng theo khe hở chui vào làm phòng bệnh như dát lên một tầng bóng trăng trơn bóng.

Giường nhỏ vừa lúc ở bên của sổ, Lâm Ngộ An nhìn nam nhân tay dài chân dài nằm trên giường nhỏ, thấy thế nào cũng không đành lòng.
"Bùi tiên sinh." Cậu nhỏ giọng kêu.
"Làm sao thế?"
"Nếu không..

Ngài lên giường này ngủ đi?"
Nam nhân ngẩn ra, có chút kinh ngạc mà nhìn cậu.
Lâm Ngộ An không thấy rõ vẻ mặt của hắn nhưng có thể cảm nhận được động tác của hắn, lúc này cũng ý thức được lời của mình có chút không đúng, cậu giải thích: "Ý tôi là, ngài lên đây ngủ còn tôi sang chỗ ngài ngủ ấy."
Bùi Yến Chu nói: "Cậu là bệnh nhân, nào có chuyện bệnh nhan ngủ ở giường nhỏ? Ngoan, đi ngủ đi."
Lâm Ngộ An thấy hắn không muốn, cậu cũng không miễn cưỡng.
"Vậy..

Bùi tiên sinh.."
"Sao thế?"
Lâm Ngộ An trầm giọng nói: "Ngài ngủ ngon."
Nam nhân sững sờ, con ngươi hiện lên vệt cười yếu ớt, chỉ tiếc ở trong bóng tối, Lâm Ngộ An nhìn không thấy.
"Ngủ ngon." Hắn nói.
Khoảng thời gian này, bởi vì mang thai, Lâm Ngộ An vẫn luôn ngủ không được, nhất là đêm qua, cứ trằn trọc trở mình, tỉnh không biết bao nhiêu lần.

Ngày hôm nay trải qua nhiều chuyện như vậy, Lâm Ngộ An cứ nghĩ không ngủ được, không ngờ là đầu vừa dính vào gối không bao lâu cậu liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ánh mặt trời ấm áp đã chui vào phòng bệnh.

Dù là ngủ một đêm, âu phục của Bùi Yến Chu vẫn thẳng tắp, cả người thanh lịch, cao quý.

Trong phòng bệnh, ngoài Bùi Yến Chu còn có một người khác, là người thư ký hôm qua.
Lâm Ngộ An mơ màng nhìn, Bùi Yến Chu như cảm giác được mà quay đầu lại nhìn: "Cậu tỉnh rồi à?"

"Bùi tiên sinh.." Giọng Lâm Ngộ An ồm ồm, nhìn bộ dáng tinh anh của nam nhân liền nhìn bộ dạng lôi thôi của mình, nhất thời có chút thẹn thùng.

Thư ký Lý ở bên cạnh nhìn thiếu niên đầu tóc ngổn ngang, lại nhìn thần sắc nhu hòa của giác đốc mình, trong lòng hiểu rõ, chỉ nở nụ cười thân thiết nói: "Lâm tiên sinh, đây là bữa sáng, cậu nhìn một chút."
Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn, cháo, bánh bảo, bánh quẩy đủ cả, cậu gãi đầu, cảm thấy thật không tiện: "Thật sự là làm phiền ngài rồi."
Thư ký Lý không dám nhận.

Mặc dù bây giờ còn chưa xác định nhưng rõ ràng giám đốc đối với thiếu niên này là không giống nhau.
Bùi Yến Chu còn ở bên cạnh nhì: "Cậu dậy đánh răng rửa mựt rồi ăn chút gì đi, đọi lát bác sĩ kiểm tra xong, tôi sẽ đưa cậu về."
Lâm Ngộ An nở nụ cười trong veo mà nói được.

Ở bên cạnh Bùi Yến Chu, khẩu vị của cậu khó giải thích được mà thật tốt, ăn mãi đến lúc ợ một cái, cậu mới hơi ngại ngùng mà liếc nhìn Bùi Yến Chu.

Bùi Yến Chu nhìn sang hướng khác làm như không thấy.

Sau khi ăn sáng không lâu, bác sĩ liền tới kiểm tra, xác nhận thân thể cậu không có chuyện gì, cậu mới thay lại đồ của mình, đi ra khỏi bệnh viện.

Chờ đến lúc lên xem, thư ký Lý hỏi đi đâu, cậu có chút mộng rồi.

Đi đâu? Về nhà thì cậu không muốn, về kí túc xá, sáng sớm thế này, bạn cùng phòng chắc chắn sẽ hỏi.

Cậu vẫn chưa nghĩ ra làm sao có thể nói với bọn họ chuyện cậu phân hóa thành Omega lại còn mang thai.
Bùi Yến Chu nhìn cậu, ngón tay gõ nhẹ đầu gối, muốn nói cái gì lại nghe Lâm Ngộ An nói: "Phiền ngài đưa tôi đến..

đến Phương Đình Uyển đi."
Bùi Yến Chu hơi kinh ngạc, thư ký ngồi phía trước cũng sững sờ, nhìn sắc mặt giám đốc mình qua gương chiếu hậu, lúc sau mới ha ha cười: "Được, Lâm tiên sinh đã thắt dây an toàn chưa?"
Bé ngoan Lâm Ngộ An ngoan ngoãn thắt dây an toàn, ngồi yên lặng.
Phương Đình Uyển là khu biệt thự của người giàu có nổi danh tại A thị, ở đó, Bùi Yến Chu cũng có một căn hộ, tuy ở không nhiều, nhưng an ninh ở đó rất tốt, quan trọng nhất là tấc đất tấc vàng.
Bùi Yến Chu gõ đầu gối, lơ đãng hỏi: "Cậu về nhà à?"
"Không phải.." Lâm Ngộ An lắc đầu, nói: "Tôi đi đến nhà một người bạn ở đó."
Bạn bè? Là người bạn đã cho cậu uống thuốc tránh thai? Bùi Yến Chu không khỏi nhớ tới chuyện ngày hôm qua cậu và bác sĩ nói.
Sáng sớm trên đường xe đi lại không nhiều, thư ký Lý một đường lái xe vững vàng, hai người đều không nói gì nữa.

Lâm Ngộ An hơi lúng túng, nghiêng đầu nhìn cảnh vật nhanh chóng lùi về sau ngoài cửa sổ, tay để trên đầu gối không tự chủ nắm thật chặt.


Bùi Yến Chu trầm ngâm một lúc lâu, thấy sắp đến Đình Phương Uyển, nhịn không được liền hỏi: "Cậu..

Khi nào thì cậu biết là mình mang thai?" Là trong hai lần gặp mặt với hắn..

hay là sau đó? Lời này vừa nói ra, Lâm Ngộ An còn chưa trả lời, thư ký Lý đã giật mình lái xe loạng quạng.

Tạm thời, Lâm Ngộ An vẫn chưa sẵn sàng, người có chút mộng, hơi kinh ngạc nhìn về chỗ ghế lái.

Thư ký Lý đối diện với ánh mắt trầm lặng của giám đốc qua gương chiếu hậu, che giấu sóng to gió lớn trong long, suýt nữa không duy trì nổi nụ cười.
"Xin lỗi, vừa nãy có chiếc xe ở phía trước."
Lâm Ngộ An không nghĩ nhiều, khó chịu trong lòng cậu bởi vậy mà bớt đi rất nhiều.

Cậu nhéo ngón tay một cái, cúi đầu nói: "Là, thứ sáu vừa rồi."
Thứ sáu?
Bùi Yến Chu sững sờ, không nghĩ tới là lại gần như thế.

Hắn theo bản năng hỏi: "Vậy, lần đó cậu đi mua thuốc là.."
"Tôi tưởng mình bị say nắng.." Sắc mặt Lâm Ngộ An có chút hồng: "Thuốc chưa kịp uống đã ói ra..

Tôi cảm thấy không đúng lắm nên đi bệnh viện kiểm tra xem."
Cậu nói càng ngày càng nhỏ, thư ký Lý trước mặt miễn cưỡng duy trì vẻ ổn định nhưng thực tế trong lòng đã nổ tung tù lâu.

Mang thai..

Hắn không khỏi liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi sau thêm lần nữa.

Quá nhỏ.

Không nghĩ tới cháu trai mà lão gia tử, chủ tịch và phu nhân tâm tâm niệm niệm bao lâu nay vậy mà đang ở trong bụng thiếu niên này? Thư ký Lý cảm thấy có chút phiêu.

Sợ là người thứ nhất biết tin này chính là hắn đi.
Bùi Yến Chu trầm mặc một lúc, nói: "Vậy sau khi cậu biết..

Tại sao cậu không liên lạc với tôi?" Nếu không phải hắn tình cờ gặp cậu, có phải cậu tính gạt hắn luôn hay không? Sau này như thế nào? Cậu không muốn nói cho cha mẹ vậy nên liền không muốn đứa trẻ này? Như thế, cậu định tìm ai đóng giả ba ba của đứa bé? Bùi Yến Chu cảm giác nặng nề trong lòng.
Lâm Ngộ An bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin tưởng nhìn hắn, giọng hơi lớn nói với hắn: "Tôi có liên hệ với ngài mà!"
Bùi Yến Chu sững người, hắn không nói gì, Lâm Ngộ An liền nói: "Trưa thứ sáu, tôi gửi tin nhắn cho ngài, muốn mời ngài đến Thịnh Châu cùng nói chuyện một chút nhưng ngài vẫn luôn không trả lời tôi."
Bùi Yến Chu cau mày, thư ký Lý ngồi phía trước nghe thấy lời này, thân thể cứng lại.

Lâm Ngộ An nhìn lông mày Bùi Yến Chu nhíu chặt, vốn trong lòng không cảm thấy gì nhưng không biết tại sao, cảm giác oan ức trong nháy mắt kéo đến, chua chua, khó chịu cực kỳ.

Ngữ khí của cậu không khỏi có chút lên án: "Buổi tối hôm ấy, tôi còn gọi điện thoại cho ngài thế nhưng ngài cũng không có nhận."

Rõ ràng là hắn, hắn không trả lời tin nhắn của cậu, không nghe điện thoại của cậu, dựa vào cái gì mà hắn lại trách ngược lại cậu chứ?
Bùi Yến Chu nhíu mày thật chặt có thể kẹp chết một con ruồi, còn thư ký Lý lại cảm thấy được mình chính là con ruồi kia..

Cách cái chết không xa.
"Xin lỗi." Bùi Yến Chu trầm mặc một lúc lâu: "Tôi không có nhận được tin nhắn của cậu cũng không nghe được điện thoại của cậu."
Bờ môi đẹp đẽ của Lâm Ngộ An mím thật chặt, đôi mắt mang theo quật cường, nhìn hắn không chớp mắt.

Cậu đọc một dãy số, ung dung nói: "Đây là số điện thoại trên tấm danh thiếp ngài cho tôi, không sai phải không?"
Bùi Yến Chu quay đầu nhìn về phía thư ký Lý, thư ký Lý hít sâu một hơi, thẳng thắn nói: "Xin lỗi giám đốc." Hắn tập trung nhìn về phía trước, nuốt ngụm nước bọt: "Trưa thứ sáu đúng là có nhận được tin nhắn."
Con mắt Bùi Yến Chu trong nháy mắt lạnh lẽo.
"Thế nhưng lúc đó người đó không nói rõ lý do gửi tin nhắn đến, tôi nghĩ là không quan trọng nên không có nói với ngài."
Sự tình là do bình thường vẫn luôn có một số Omega và Beta không biết làm sao lấy được số điện thoại, thật thật giả giả mà gửi tin nhắn đến, thư ký Lý đã nhận giáo huấn hai lần, đã biết tính tình của giám đốc mình nên khi nhận được tin nhắn tương tự, hắn nghĩ cũng giống như các lần trước nên không để ý tới.
"Còn chuyện điện thoại.

Tối hôm qua, ngài đang ăn cơm với Lý tổng, lúc đó, trong phòng khá ồn ào, lúc tôi thấy cuộc gọi nhỡ tính gọi lại nhưng vừa muốn đưa ngài về lại sắp xếp xe cho Lý tổng, nhất thời quên.." Âm thanh của thư ký Lý có chút giả tạo.
Bùi Yến Chu trầm giọng: "Điện thoại di động."
Thư ký Lý vội vội vàng vàng đưa điện thoại cho hắn.
Bùi Yến Chu lướt xem tin nhắn, lúc nhìn thấy tin nhắn kia, hắn liền nhìn thiếu niên ngồi đối diện đang cắn chặt môi dưới, kiên định tròn mắt mèo mà nhìn hắn, hắn không khỏi đỡ trán.

Cậu không dám nói với cha mẹ cho nên chỉ có tìm hắn, một "người xa lạ", nhưng gửi tin đi hay gọi điện đều không nhận được hồi âm, không lý nào trùng hợp như vậy..

Bùi Yến Chu có thể tưởng tượng được, lúc đó, thiếu niên có bao nhiêu là khó chịu, khổ sở.

Ngón tay hắn hơi run rẩy, nặng nề thở dài một hơi, nghiêm túc nói:
"Xin lỗi!"
Hắn giải thích: "Số điện thoại trên danh thiếp hôm đó tôi đưa cho cậu là số công tác của tôi, trước giờ đều do thư ký xử lý nên tôi không thể đúng lúc nhận điện thoại của cậu, thật xin lỗi!"
Cùng với sự phát triển ngày càng lớn mạnh của tập đoàn, mỗi ngày người cần kiên lạc nhiều không đếm xuể, người cần thiết lưu số điện thoại cũng càng nhiều.

Chỉ là những công việc này, Bùi Yến Chu đều phân chia rõ ràng, có tin tức gì đều giao cho thư ký Lý tiếp nhận, xem xét qua một lần sau đó thông báo lại với hắn.

Số điện thoại riêng của hắn..

Nói thật, chính hắn cũng không nhớ đã bao lâu rồi chưa từng cho người khác.

Ngày hôm đó, hắn vội vã về mở cuộc họp Ban giám đốc, nên nhất thời không nghĩ đến số công tác với số điện thoại riêng sẽ có chuyện như thế nên mới tạo ra cục diện bây giờ..
Lâm Ngộ An cúi đầu, hít mũi một cái nhưng vẫn không nói gì.

Bùi Yến Chu đã thừa nhận sai lầm, lại chưa từng ở chung với đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy bao giờ, lời nói đến miệng nửa ngày cũng không biết phải nói làm sao.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.