Sau khi nhìn thấy rõ ràng những gì mình thấy, ta kìm nén sự vui mừng của mình.
Ta đã trùng sinh.
Lúc này, thứ muội Giang Thư Uyển của ta đã mất tích, cha ta cũng ở đây cũng ân cần dạy bảo ta, vì sợ rằng ta sẽ cản trở việc tốt của nàng ta.
"Nó là muội muội ruột của con! Danh tiếng của một cô nương quan trọng như thế nào chẳng lẽ con không biết sao! Con muốn tức ch.ết ta à?"
"Nếu chuyện này truyền ra, ta sẽ đánh ch.ết con!"
Thấy vẻ mặt chột dạ của họ, rõ ràng là họ đã biết thứ muội mất tích đã đi đâu.
Ta và Giang Thư Uyển là tỷ muội ruột, ta hơn nàng ta nửa tuổi.
Mẹ ruột ta qua đời chưa đầy nửa năm sau khi sinh ra ta, để lại ta một mình.
Cha ta nóng lòng muốn đưa di nương từ bên ngoài vào, coi di nương như bình thê.
Sau đó ta mới nhận ra rằng họ đã bí mật qua lại từ lâu nhưng chỉ một mình ta thì không thể làm gì được.
Ta là Đích nữ, sống còn không bằng một con chó, phải chịu sự hành hạ của di nương, chỉ mong một ngày nào đó có thể xuất giá để thoát khỏi nơi này.
Bùi Nghĩa là hy vọng duy nhất của ta.
Kiếp trước, thứ muội cải trang thành nam nhi lén lút chạy đến biên cương, ở cùng vị hôn phu Bùi Nghĩa của ta, ăn ngủ cùng chung một lều.
Ba năm nữa quân ta sẽ đại thắng, hạ gục Hung Nô, khiến chúng phải thần phục, cống nạp trăm năm.
Bùi Nghĩa được phong là vị đại tướng quân uy vũ trẻ nhất, đưa theo Giang Thư Uyển trở về.
Hắn ta cũng kể lại với mọi người về những cay đắng của hắn trong những năm qua, Giang Thư Uyển vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhiều lần cứu hắn khỏi nước sôi lửa bỏng, không bao giờ rời bỏ hắn ta, là tấm gương điển hình của một nữ nhi không thua kém gì một nam nhi, nếu không có nàng thì sẽ không có được Bùi Nghĩa như ngày hôm nay.
Mọi người đều cảm động trước tình yêu của họ, câu chuyện của họ đã được ghi vào sử sách.
Còn ta, là một kẻ không biết tự lượng sức mình, cố gắng phá hủy tình cảm sâu sắc giữa họ như một người độc ác.
Khi đó mọi người đều nói Bùi Nghĩa sắp cưới Giang Thư Uyển, nhưng ta không tin, hắn ta là thanh mai trúc mã của ta và là vị hôn phu của ta.
Giang Thư Uyển đã từng nhờ vào sự sủng ái của cha, bất cứ khi nào Bùi Nghĩa đến phủ thăm ta, nàng ta đều làm nhục ta.
Bùi Nghĩa rõ ràng đã từng nói rằng hắn ghét những nữ tử thô lỗ như vậy.
Ta không tin!
Giữa trời tuyết rơi dày đặc, ta mặc kệ những ánh mắt soi mói và tiếng cười khúc khích của những người xung quanh, ngoan cố đứng trước cửa phủ Bùi Nghĩa, hy vọng đợi hắn ta xuống triều cho ta một lời giải thích.
"Giang Tuế Hoan, ta không muốn cùng ngươi giải quyết chuyện cũ, bởi vì Uyển Uyển tốt bụng, nàng đối đãi với ngươi như tỷ tỷ, khuyên ta không nên tranh cãi với ngươi."
“Nếu không phải bởi vì ngươi gieo rắc bất hòa, Uyển Uyển và ta làm sao có thể bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy?”
Khóe mày, khóe mắt hắn ta tràn ngập sự lạnh lùng, lạnh đến mức ta cảm thấy không thốt ra được một lời nào.
Hắn xua tay ta rồi sải bước vào phủ: “Ngươi không xứng để ta cưới ngươi!”
Ta vốn đã cứng đờ, lại bị hắn ta đẩy ngã xuống đất, khó nhọc cúi đầu đứng dậy, nhìn thấy Giang Thư Uyển đang nép vào trong ngực hắn với nụ cười rạng rỡ.
Ta hoàn toàn bỏ cuộc trở về nhà, chỉ thấy người cha đang giận dữ: “Tại sao ta lại nuôi dạy một đứa con gái vô liêm sỉ như ngươi!”
“Ngươi thậm chí còn không bằng một ngón tay của Uyển Uyển mà còn dám mơ tưởng đến phu quân của nó sao?”
Cảnh tượng ta bị Bùi Nghĩa sỉ nhục lan truyền nhanh chóng, tin đồn lan truyền khắp nơi, nói rằng ta chắc chắn đã làm gì đó có lỗi với Bùi Nghĩa, nếu không thì sao hắn ta có thể đoạn tuyệt như vậy, thậm chí việc đánh ch.ết cha ta cũng trở thành đại nghĩa diệt thân.
Qua một đêm, mọi người dường như đã quên mất rằng chính ta là người đã đính hôn với Bùi Nghĩa.
Giờ đây, thay vì tranh cãi như kiếp trước, cho rằng sự mất tích của muội muội là vô lý, ta lại âm thầm đồng ý với yêu cầu của cha ta.
Ta gật đầu, cụp lông mày xuống với vẻ mặt kính trọng:
“Về việc muội muội mất tích, ta sẽ không gây rắc rối.”
Cha ta nở nụ cười hài lòng: “Ngươi chỉ cần ở nhà ngoan ngoãn là được”.
Di nương bên cạnh cười khẩy nói: “Nếu ngươi được một nửa hiểu chuyện như muội muội thì tốt biết mấy.”